Nhạc Trịnh Công
Sơn thường ẩn chứa nỗi buồn. Nỗi buồn phân ly, nỗi buồn thân phận… Tâm trạng ấy diễn ra thường trực,
kể cả lúc đang đứng bên bến bờ tưởng như hạnh phúc:
“Ngoài phố mùa
đông
Đôi môi em là đốm lửa hồng”
Trịnh Công Sơn
thường chìm đắm trong những nỗi đau dịu êm và ông tự dệt lên bằng những lời ru
âm nhạc:
“Ru đời đi nhé
Cho ta nương nhờ lúc thở than”
Có lẽ tiếng ru,
lời ru mang lại nhiều ấn tượng, nhiều cảm xúc nhất trong tâm hồn, để rồi khi thể
hiện trong âm nhạc, những tâm trạng, nỗi lòng ấy, ông lại mượn lời ru: “Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng”, “Ru Ta Ngậm
Ngùi”, “Ru Đời Đã Mất”…và bây giờ là “Ru Đời Đi Nhé”:
“Ru đời đi nhé
Ôi môi ngon này, giữa trần gian”
Nhạc sĩ yêu
thương, ca ngợi, luyến tiếc…cuộc đời vì sự nồng ấm, ngọt ngào và những phẩm vật
ngon của trần thế. Cũng có thể là một thiếu nữ, một phụ nữ điển hình nào đó, tượng
trung cho cái đẹp, cho nỗi khát khao luyến ái của một đời người. Và, cũng chính
là nỗi đau dịu êm do người ấy gieo rắt:
“Có khi mưa ngoài trời
Là giọt nước mắt em
Đã nương theo vào đời
Làm từng nỗi ưu phiền”
Trịnh Công Sơn
đã sống, đã cưu mang và sáng tạo âm nhạc bằng chính những nỗi buồn phiếm định
đó. Nó len vào mỗi bước đi, vào từng giấc ngủ, vào chiều sâu suy tưởng…đọng lại
thành niềm tuyệt vọng, mang mang:
“Chân đi nằng nặng hoang mang
Ta nghe tịch lặng rơi nhanh
Dưới khe im lìm”
Ru đời,
Tìm giấc ngủ cho đời êm:
“Ru đời đi nhé
Lênh đênh vào giấc ngủ ngon”
Trong giấc mơ êm đềm ấy, ông mơ sẽ gặp
lại bóng giai nhân:
“Cho tôi tay gối mong manh
Cho tôi ôm lấy vai thon”
Và, Trịnh Công
Sơn đã ru đời như thế, cho đến khi nhẹ bước vào cõi vĩnh hằng.
Hữu Du
________________________________________________________
* Lời
thơ dẫn trong bài viết đều trích ở bản nhạc “Ru Đời Đi Nhé”, TCS.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét