 |
Cô đơn - tranh đá Bảy Núi
Phan Võ Hoàng Nam |
DẠ KHÚC…
Hình như đêm cuối
Đông dài quá!
gió vẫn xạc xào
bên hiên
giấu nụ cười sau
những chồi non xanh mướt
đêm cuối Đông
trăng đã ngủ vùi
chỉ nghe những vì
sao cô đơn độc thoại
tiếng đất trời
thầm thì…
nao nức giấc Xuân
mơ…
Chợt lòng ai chưa
nguôi nỗi nhớ!
cảm xúc bâng
khuâng tràn về
thổn thức, chơi
vơi
phút giao mùa lẻ
loi
nụ cười bật thành
tiếng khóc
dạ khúc cuối Đông,
lặng lẽ buồn mênh mang
nỗi buồn dâng lên
thân phận người thiếu phụ cô đơn
thẩn thơ bên song
cửa đợi chờ…
Đôi mắt vẫn rừng
rực
bờ môi hằng khát
khao
chút hạnh phúc
mong manh tháng giêng hé nở
tim vẫn chứa đầy những ngôn từ yêu đương
mượt mà sâu lắng…
kết thành chuỗi
ngày hoan lạc
đắm mình trong
khúc nhạc mê say
rồi mùa xuân chợt
thức giấc quay về.
TIẾNG ĐÀN ĐÊM
Trăng thu ươm giấc
mộng vàng
Tiếng đàn tôi vọng
giữa ngàn sương mơ
Nghêu ngao hát
khúc tình thơ
Nhà bên em chợt vu
vơ…nỗi buồn
Đàn đêm ngân chạm
ngõ hồn
Rung trầm lưu
luyến, bồn chồn…nao nao
Nhà em cổng kín
tường cao
Nhà tôi vách lá,
cổng rào dậu thưa
Bên thềm Dạ lý
đong đưa
Mắt buồn, em đếm
sao thưa cuối trời
Hồn tôi lơ đãng xa
vời
Quyện theo câu
hát, vương lời nhớ nhung
Bao đêm giấc mộng
mông lung
Yêu em nào
dám…rưng rưng tiếng lòng
Ngờ đâu chim sáo
sang sông
Vu quy em bước
theo chồng phố xa
Còn đâu mơ
mộng...dáng hoa
Đàn đêm ru vọng
ngân nga cung sầu.
NHỚ
Vo tròn nỗi nhớ
vào đêm
Dấu trong thao
thức, tìm quên dáng người
Giấc mơ…thôi đã
nửa vời
Tiếng yêu nghẹn
giữa tim bồi hồi…khuya.
THAO THỨC
Khuấy đêm rụng
mảnh trăng gầy
Xạc xào cánh lá
vương đầy giấc mơ…
Sương khuya, gió
buốt vai hờ
Tim căng thổn
thức…lệ mờ gối nghiêng.
Nhật
Quang
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét