CHƠI VƠI TÂY HỒ
Sương tan dưới nắng se vàng
Chuông Đền Quán Thánh nguyện vang vọng chiều
Tây Hồ thiêm thiếp sóng siêu
Thỉnh về Trấn Quốc ngàn điều em mong
Bên anh sóng bước thong dong
Mai xa Hà Nội rồi lòng vấn vương
Mai xa anh ngàn dặm thương
Nhưng anh là mãi nhụy hương tình đời
Em như đang giữa chơi vơi...
PHÚT GIAO HÒA
Phút đất trời giao hòa
Anh và em trong mơ
Suối nguồn tan thành thơ
Nụ tình thơm bất ngờ
Đêm dài đầy sắc mộng
Thời gian vui cửa mở
Nhân chứng là vườn khuya
Mùa đào hồng nhan sắc
Ngực đời chưa phai mờ
Như đời anh trẻ lại
Thơm mãi thuở xuân thì
Ngày xuân vừa thức giấc
Hương tình dâng bến bờ
Ngực rằm còn thương nhớ
Mùa yêu anh tuổi thơ
Nụ tình thắp từng giờ
Say đêm mùa sóng vỗ
Bát ngát ngọn gió lành
Dưới ngàn sao lảo đảo
Thơm suốt một đời anh
NẮNG TRỐN
Mưa rơi phố vắng
Nắng trốn đâu rồi
Cho em gởi lời
Đến tia nắng sáng
Tách trà nhâm nhi
Thơm mùi vị chát
Gió nhìn ngơ ngác
Từng giọt mưa rơi
Cafe không lời
Vần thơ dang dở
Hồn lẫn vào thơ
Nắng vẫn bặt tăm
Em nhìn xa xăm
Mây giăng khắp lối
Sắc trời đã chuyển
Nắng trốn em rồi.
NGÀY
Mỗi bước lòng em giữa cuộc đời
Nắng tàn khỏa lấp nỗi đầy vơi
Đó Thu lá rụng màu tê tái
Kìa Phượng buồn khoe sắc rã rời!
Giọt giọt mưa giông hờn cảnh hỡi
Tầng tầng mây bão dỗi tình ơi
Chàng đi mình thiếp vui sao được
Ươm ướp hồn thơ, đến nghẹn lời
MỘT MÌNH
Một mình một bóng hư vô
Một ta như đã nấm mồ lẻ đôi
Ngày tàn xuống chiều đơn côi
Còn đâu vương nhớ những lời vì ai?
Cà phê giọt giọt nhỏ hoài
Đắng đêm, đẳng cả ngày mai không chừng?
Nguyễn Thị Hồng Đào
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét