Nghe
đời ta trôi
một
trời lồng lộng
khói
sóng muôn trùng
buổi về
nằm mộng
trên
dấu tình sầu
ta ngồi
tơi tả
sóng
đời bể dâu
tình
người trăm ngã
mưa
treo nỗi nhớ
buồn
một kiếp người
ru buồn
tháp cổ
trên
dòng sông trôi
ngày còn
độ lượng
hay đêm
mịt mùng
sầu
dâng vất vưởng
tình
người khói sương
đâu hay
đời sống
là
những chia lìa
mịt
mùng con sóng
bên đời
tàn khuya
đêm về
ngất ngưỡng
gió tạt
bên trời
ta ngồi
như tượng
nghe
đời ta trôi...
Rồi
cũng bọt bèo
dốc đời
dõi suốt trăm năm
hóa ra
là vết lăn trầm bèo mây
sương
pha đầu núi mưa đầy
kiếp
người xoa trắng hai tay thở dài
thầm
thì với một chiều phai
phù du
một thuở mây cài trên vai
đêm
trôi tuyệt vọng dâng đầy
tình
nơi cuối gió khóc hoài đầu sông
nằm
nghe sương khói bềnh bồng
hoang
vu trôi mãi gió giông phận người
buồn
vui cùng tiếng khóc cười
mang
mang tuyệt lộ bùi ngùi hư không
sương
mù trên những dòng sông
từ lâu
đã cạn khô dòng nước trôi
trầm
luân với khói sương đời
tôi
ngồi ôm một góc trời cô liêu...
Cho
tuổi thanh xuân
giờ còn
lại mình anh ngồi thở dốc
quanh
cuộc đời tàn tạ những dư âm
bước
thời gian ôi sao mà xuẩn ngốc
mới đây
thôi là dâu bể thăng trầm
anh
chợt hiểu vó câu và giọt nắng
trôi
qua vai như giấc mộng vô thường
chút
hạnh phúc hiện về trong gió sớm
chưa
kịp cầm thì chiều đã mù sương
có
những lúc anh thấy mình là bướm
hóa
thân qua nghìn kiếp nhộng kén tằm
đau từ
những cuộc đời nào vay mượn
để khi
về ngồi nhớ một âm câm
thôi em
ạ giờ anh đành mộng tưởng
ngậm
nỗi buồn tàn tạ với trăm năm
ngàn
giông bão quăng đời anh vất vưởng
nghe
tàn phai từ những vết lăn trầm...
Nguyễn Minh Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét