Nhân đọc "Rồi mình cũng xa lạ
nhau" – Trần Đức Tín – Nxb Hội Nhà Văn 2018)
Khổng Tử nói: Tam thập nhi lập (ba mươi
tuổi lập thân), mà lập cái gì? Lập đức, lập trí, lập công, lập ngôn. Trần
Đức Tín ba mươi tuổi, là giáo viên dạy văn ở trường trung học phổ thông Sông Đốc. Anh đã lập đức, lập trí, lập công dù ở phạm vi thị trấn nhưng ai cũng biết
và bây giờ anh lập ngôn. Bằng cách ra tập thơ ở tuổi ba mươi "Rồi mình cũng
xa lạ nhau" Trần Đức Tín thể hiện đam mê cháy bỏng với thi ca .
Người xưa nói: ở đời có bốn việc bất tử (công đức lớn, sự nghiệp lớn, công trạng lớn và văn chương lưu lại đời). Trần
Đức Tín không có tham vọng dùng văn chương để tạo tiếng tăm lừng lẫy. Mà làm
điều ấy trong thời buổi hiện nay khó khăn vô cùng. Chỉ là "hiện tượng thơ" trong đời sống thi ca Việt Nam đã khó, huống chi lưu danh lại đời sau. Tôi
tin Tín không có tham vọng đó, chỉ là lửa thi ca hừng hực trong anh .
Khởi đầu làm thơ từ thời phổ thông, trải
qua thời sinh viên và giáo viên. Giọng thơ Trần Đức Tín biến đổi theo thời
gian, từ non nớt đến từng trải và chiêm nghiệm. Lúc đầu thơ anh còn ảnh hưởng
thơ Mới (giáo viên dạy văn) dần dần anh đi sâu vào cái tôi đa cảm và sâu sắc.
Anh viết về quê hương U Minh – Khánh Hội nơi anh cất tiếng khóc chào đời:
Tôi nhớ Cà Mau - mưa đầu mùa rát mặt trên
bùn lầy ảm đạm xứ U Minh, tuổi thơ tôi nguệch ngoạc vết ngang những con còng
heo hút gió bông tràm rú gọi
tiếng toạc toẹt
ung khói chiếc kohler
nhuộm sẫm màu
chiều bên xóm vắng
tôi nhớ em
Chỉ hai mùa mưa
nắng cũng đủ thấm anh tầm tã suốt nửa đời
Anh viết về những lần anh phiêu bạt rời quê
hương mà đau đáu niềm riêng:
Từ
lâu tôi nuôi giấc mộng đi hoang
Chân
vội vã những khung trời xa lạ
Từ ly
biệt thôi chẳng còn rên siết
Nhưng
vẫn khóc mướt chiều, đau đáu ánh mắt quen...
Trần Đức Tín quan niệm: kẻ lãng mạn chồn
chân khi ở yên một chỗ. Đi xa là để trở
về, xa để nhớ, xa để yêu thương …
Có những cuộc hành trình con
không dám nói với mẹ
Mi mắt mẹ buồn như mảnh vỡ
giọt sương
Có những con đường chẳng thể
nhớ nổi tên
Nghe
vang vọng chân đau hay đá sỏi
Chiếc
áo cũ úa màu nhàu nát
Cái
võng cuối trời ùa nỗi nhớ mông mênh
Tôi
ly hương trong lòng như quán vắng, mái trọ nghèo in đậm vết rong rêu
Ra
đi, ra đi không hẹn như người hẹn
Sao
chiều bồn chồn đến tím biếc Hậu Giang
Mưa
nhạt nhòa, mưa cũng đi hoang
Ra
đi ra đi rưới đau buốt lên từng nền đất lạnh
Để
lúc trở về gục khóc những yêu thương.
Trần Đức Tín là nhóm trưởng
của bút nhóm: Hoa Nắng Biển. Anh truyền lửa thi ca cho các thế hệ đàn em. Cuộc sống ở Sông Đốc sôi động và nhộn nhịp về kinh tế, tuổi tác ngày một lớn
lên, cảm xúc ngày một khô cạn, như anh từng viết:
Từ độ em bước sang ngang
Xuân kia cũng chỉ: lá vàng, cây khô!
Bỏ quên một cuộc hải hồ
Tôi về giữ lấy: cây khô, lá vàng!!!
Nhưng tôi tin, anh vẫn giữ
lửa đam mê với thi ca. Vì nghề nghiệp tiếp
xúc thường xuyên với văn học, tiếp xúc với học trò, tự làm trẻ hóa tâm hồn mình,
vì một tình yêu thi ca, yêu văn học, yêu người, yêu đời, yêu cuộc sống .
Qua bão giông sao em còn tiếp lửa?
Đến cuối trời cháy, tàn, lụi, trong nhau!
Thạch Đà
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét