MÙI KHÓI TUỔI THƠ
Lạc về đâu sợi khói tuổi thơ?
Hoen mắt nhớ hồn rơm vía rạ
Mướt giọt mồ hôi đồng sâu đồng cạn
Lầm lũi dáng cha nặng nhọc đường cày
*
Chiều man mác khàn hơi chim vịt
Phía hoàng hôn dõi bóng quê nhà
Trời viễn xứ thương người lận đận
Nợ áo cơm mài miệt phồn hoa
*
Biết gởi về đâu ngàn mây trắng
Vọng phía trời quê một tiếng gà
Thèm cơm tay mẹ chiều lên khói
Khẽ gió lùa vách bếp phên tre
*
Thắp vườn xưa hoe vàng bông bí
Bướm lượn ong vờn ngan ngát góc quê
Chiều ngõ vắng khói bay nhòa mất lối
Bóng quê đâu se thắt nẻo quay về...
THƯƠNG NHỚ NGÀY XƯA
Về thôi... về với quê xưa
Đường quê đội nắng chan mưa thiếu thời
Còn không vọng khúc ru hời
Ầu ơ cánh võng ngọt lời ca dao
*
Về thôi... khỏa nước cầu ao
Bông mù u trắng nghẹn ngào tiễn đưa
Mưa chìm trong nắng lưa thưa
Cầm bằng tình lỡ để thừa luyến vương
*
Về thôi... đồng vọng khói sương
Người xưa cảnh cũ sao dường xa xăm
Sông dài cá lội biệt tăm
Trách ai sao nỡ rau răm lời buồn...
BÂNG KHUÂNG CHỚM MÙA
Buổi sáng nồng nàn màu hoa tigôn
Ngọn gió trở mình lao xao vòm lá
Đong đưa tia nắng ngập ngừng chớm hạ
Vạt áo xanh hàng cây
Gọi về tiếng ve đâu đó...
*
Trên lá sen
Chuồn chuồn kim thả giấc mơ đi hoang
Khẽ xao động chấm nước loang
Vườn trưa dậy hương ổi chín
Bâng khuâng chớm mùa...
*
Trong veo giọt mưa thủy tinh
Mùa hạ sẽ sàng chạm ngõ
Bước chân mùa ngang cửa
Bên thềm nhà nụ cười cỏ ngoan xanh...
MIỀN HẠ CŨ
Gọi về miền hạ cũ
Bao mùa xa lắc lơ
Tiếng chim vườn lơ đãng
Nhắc chi thuở dại khờ
*
Mưa lang thang nhung nhớ
Thoáng mây trôi dịu dàng
Nắng mong manh hờn dỗi
Gió thầm thì vai ngoan
*
Giọt buồn hoen mắt ướt
Nụ cười về hong phơi
Những niềm thương thầm lặng
Mùa tiếp mùa chơi vơi...
*
Không còn cơn mưa khóc
Tiếng đàn trôi không lời
Dư âm miền hạ cũ
Gọi gió chiều rong chơi...
LẶNG
Mặc đời phú quý lợi danh
Dặn lòng biết đủ tranh giành mặc ai
Tuồng đời bao kiếp nhập vai
Giật mình tỉnh mộng lệ cay mi nhòa
*
Mặc đời gian dối điêu ngoa
Cõi lòng ta vẫn hiền hòa bao dung
Thanh cao uế trược chung cùng
Hồ trong đâu ngại nhơ bùn lấm sen
*
Mặc đời lừa lọc bao phen
Tâm bi chan rải lạ quen chung đồng
Mặc ai bạc ác tanh lòng
Mắt từ khép mở ánh hồng yêu thương
*
Bận chi bóng nguyệt lồng gương
Mong manh kiếp sống vô thường người ơi!
Huệ gươm phiền não rụng rơi
Hồn nhiên lá rụng về nơi cội nguồn...
Tịnh Bình
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét