1. Chỉ trong mấy ngày, tôi phải
đưa tiễn hai người về miền xa thẳm. Một già, một trẻ. Nhưng dù trẻ hay già thì
họ đều ra đi đột ngột. Để lại sự thương tiếc, trống trải, cô đơn cho người thân
đang sống. Người mới tròn hai mươi, chưa lập gia đình bị thần biển cướp đi mạng
sống trong những ngày nghỉ lễ. Người ở tuổi thất thập không cưỡng lại được với
lưỡi hái tử thần của bệnh nan y. Mộ người già, người trẻ chỉ cách nhau mấy bước
chân, cách nhau mấy ngày hương khói. Trong số những người đưa tiễn người già
hôm nay cũng có người vừa tiễn người trẻ mấy hôm trước. Tôi cùng họ thắp nén
hương vĩnh biệt người già mà không thể không ngoái nhìn xót thương cho nấm mộ của
người bị thần biển bắt đi. Cái nghĩa trang nơi kẻ trẻ người già yên nghỉ cũng
thật đặc biệt, một mảnh đất nhỏ, ven con đường nhỏ, hướng nhô ra cánh đồng lúa
đang xanh mơn mởn…
2. Bỗng nhiên nhớ! Cũng dịp gần
nghỉ hè này mười bảy năm về trước, một người bạn học cùng với tôi cũng giã từ bạn
bè để đi về miền xa ngái. Ngày bạn mất, lớp không thể về quê đầy đủ để tiễn đưa bạn. Lớp chỉ cử được
mấy bạn đại diện về Hà Tĩnh thắp hương. Bạn lớp trưởng nhớ lại: “Mình vẫn còn nhớ Cầu Nghèn quê bạn ấy. Vẫn còn nhớ ngày tiễn
bạn ấy về với đất mẹ - trên một mô đất hướng nhìn ra đồng lúa
đang xanh mơn mởn…”
Rồi xa hơn nữa, những đứa bạn
cấp hai, cấp ba xấu số như thằng Phương, thằng Bình, thằng Dũng, cái Quý… cũng đã ngủ yên trên những mô đất hướng nhìn ra cánh đồng lúa quê hương… phảng phất mùi thơm của hương
lúa đang thì con gái, phảng phất nỗi buồn gió thổi xác xao… Trong số những người bạn ra đi
từ thời còn khoác lên mình màu áo trắng trường làng tinh khôi, mộng mơ ấy, tôi
còn nhớ rõ đến bạn Quý. Có thể nói bạn là người nhỏ bé nhất lớp tôi khi ấy. Nhỏ
nhưng nhanh nhẹn, học giỏi và đặc biệt có nụ cười trong trẻo vô cùng. Khi nào gặp
cũng thấy nụ cười nở thường trực trên môi. Còn nhớ cái lần gần đến ngày thi tốt
ngiệp, tôi chơi bóng và bị gãy tay. Gãy đúng cái tay phải cầm bút. Thế là phải
nhờ bạn bè trong lớp chép bài hộ. Bạn là người đầu tiên xung phong chép bài cho
tôi. Cũng từ đó, tôi mới biết chữ bạn rất đẹp. Trong quyển vở ghi văn của tôi,
bên cạnh những con chữ ngoằn ngoèo nguệch ngoạc là những trang ghi chữ đẹp mà
còn gạch chân đề mục cẩn thận. Ngày tôi lên đường đi lính, thi thoảng bạn cũng
biên thư động viên tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ… Nhưng rồi, đột ngột… bạn bỏ bạn
bè đi mãi không về trong một chiều mưa giông tầm tã, mình cũng không thể về tiễn
bạn đi hết quãng đường còn lại… Cũng chỉ có mấy đứa bạn ở quê không quản đường
xa, mưa gió đến tiễn bạn đi… Đi đến cánh đồng lúa đang thì con gái…
3. Đêm tháng năm đang lằng lặng
trôi… Đêm tháng năm lúa bắt đầu vào vụ thu hoạch. Bất chợt mở ô cửa sổ, nhín ra
cánh đồng. Cánh đồng ngập tràn ánh trăng. Ánh trăng lung linh huyền ảo giát bạc
lên những thửa ruộng, lên những con đường. Những ruộng lúa chín cho thoảng thoảng
hương hơm. Hương lúa chín bay vào gian phong chật hẹp. Cánh đồng mênh mang, hun
hút. Nơi mênh mông ấy, ven con đường nhỏ, trên một mô đất nhỏ có những nấm mộ hướng
ra cánh đồng mà người nằm dưới lúc còn sống chưa một lần đi qua thời con gái,
con trai. Họ chưa mặc hết chiếc áo trắng tinh khôi của lứa tuổi học trò. Chợt lại
thêm một lần miên man nghĩ… miên man nghĩ… và thốt lên “cuộc sống thật quá mong
manh”…
Nguyễn
Đình Ánh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét