Nhìn em ta thấy mình còn trẻ
Anh cứ tưởng
rằng ta còn trẻ
Mãi mê đua trên
dặm đường đời
Mặc nắng sớm
sương chiều rung nhẹ
Cứ tung tăng năm
tháng ngập ngời
*
Trên bến vắng
con thuyền nằm đợi
Gió nghịch mùa,
chấp chới xa khơi
Đi đâu hết,
không lời nhắn gởi
Thấy hoang linh,
khoảng trống cách vời
*
Nghe bức bối
bóng mờ dĩ vãng
Nuối tiếc gì năm
tháng buông rơi
Đừng nói nữa,
những điều lãng mạn
Gió cuốn bay đi,
rớt xuống đời
*
Đứng phân vân
bên đường lưỡng lự
Đắm đuối nhìn
hoa cỏ mượt xanh
Tuổi hoa mộng,
ngập ngừng níu giữ
Cứ loay hoay rối
cả lòng anh
*
Anh cứ tưởng
rằng ta còn trẻ
Khi nhìn em –
góc cạnh phân vân
Để nguyên vậy
giùm anh em nhé
Bóng hoàng hôn,
xanh biếc trong ngần
Trong ngần nắng đổ chiều nay
Ngúc ngoắc chìm
trôi, chiếc bóng liêu xiêu
Khẽ khàng rơi
giọt nắng, vàng nỗi nhớ
Cả lòng tin ẩn
mờ trong nỗi sợ
Cứ loay hoay,
trong suốt buổi hoang chiều
*
Bao nhiêu sự
thật trong lời của em?
Biết, không thể
nói hết điều em muốn
Nên lưỡng lự,
đứng trong chiều muộn
Vạt nắng cuối
ngày xiên đổ lấm lem
*
Ngày trôi qua,
ước vọng cũng dần xa
Sao bối rối cả
trong lời em nói
Đừng dấm dẳng mà
bẻ hành bẻ tỏi
Cắn đắn hồn
nhiên, đánh mất thật thà
*
Lặng lẽ đường
quê, đứng lại tần ngần
Em chợt đến mà
không hề hẹn trước
Vẫn trẻ trung,
mái tóc dài óng mượt
Gió cuốn bay bay
sợi nắng rung ngân
*
Rạng rỡ kìa,
“người xa lạ thân quen”
Nói không kịp
theo cái nhìn đăm đắm
Rơi thảng thốt
trong chiều tan chầm chậm
Một nỗi niềm
nghiêng, lóng lánh đan xen ...
Em
qua chùa Bình nhơn
Bát ngát Bàu, treo hoa sương
Gót êm, lặng cõi vô thường
Em lên chùa, đường rộn nắng
Trang điểm gì, mà soi gương?
*
Mướt xanh chùa, vườn thanh long
Em lách đi, qua đường cong
Đong đưa, chuyện đời buông trễ
Nhẹ tênh, rộng mở tất lòng ...
*
Chiều vắng, mênh mông không gian
Mờ xa cát trãi ngút ngàn
Như không, nỗi niềm, khúc mắc
Biết có ai về... quá giang!
Đêm
Đắc Nông
Dốc núi cong
Đêm phố núi
Hắt hiu
Mờ tỏ, loằn ngoằn
Đèn đường
Sáng tối
Hẻm phố chật
Bóng em
Đang bước vội
Bên hiên nhà
Ai
Đứng đợi
Quạnh hiu...
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét