MÂY TRẮNG MIỀN TÂY
Rồi như cụm lục binh lạc
trôi về sông Tiền, sông Hậu
Bữa ngang nhà em mắc kẹt
nhánh bần
Ngơ ngác rặng trâm bầu
níu vào câu vọng cổ
Phía miền Tây mây trắng
cứ bang khuâng
Em dáng lụa áo bà ba
xinh thế
Mà môi trầm ngọt giọng
đến chơi vơi
Tại sóng nước hay tại
lòng nông nỗi
Mà anh say em ạ ngất
ngây người
Qua không dấu lòng
mình chi cho khổ
Ngày miền Trung qua đã
thấy nao lòng
Sông nước Thu Bồn qua
bơi trăm bận
Mà sao chừ lóng ngóng
đứng bên sông
Qua đã thấy em điệu
đàng dáng cỏ
Bữa qua Cồn Lân kinh rạch
bưởi bòng
Mắt châu thổ ngọt bùi
câu vọng cổ
Nón bài thơ thao thức
một triền sông
Hồn rất lạ thâm mơ là
nhánh đước
Cắm vào nhau bên sông
nước lở bồi
Nghe gió thổi vỗ triều
lên bổi hổi
Ngày qua về mây trắng
cứ chơi vơi…
Miền Tây ơi, thương nhớ
dựng ngang trời!
QUÊ NGOẠI
Là nơi tiếng thở dài ngày mẹ tôi qua sông gừng cay muối
mặn
Nơi mẹ vớt tôi lên từ cơn lụt năm Thìn
Nơi cha tôi ngóng về suốt một thời trai trẻ
Đêm trăng lên hò hẹn bến sông gầy
Nơi tuổi thơ kỳ kèo chén cơm cá bống
Ông ngoại tôi lên rừng hú hợi những mùa săn
Có ánh mắt nai buồn ngày sập lưới
Đọng riêng tôi những ám ảnh khôn cùng
Nơi bà ngoại tôi mặc áo dài thô ra đồng cấy lúa
Môi cắn chỉ trầu duyên mặn gái làng quê
Một đời thảo thơm gánh vác giang san nhà chồng qua dâu bể
Mang cau rượu cưới vợ cho chồng khi không có con trai
Tôi lớn lên sim chín đồi hoang, cau vàng rụng ngõ
Ông bà ngoại tôi cùng con cháu chín người đồng loạt bỏ
tôi đi
Mẹ tôi trắng khăn tang giữa ì ầm bom đạn
Bồng bế ly hương không nói kịp câu gì
Nhiều khi thấy mẹ buồn
Nhiều khi tôi khóc
Những lúc quê người thảng thốt dấu yêu xưa
Không thể tắm hai lần trên dòng sông ấy nữa
Quê ngoại ơi, mây trắng cứ bay về
Mắt nai buồn đau dựng những cơn mê!
TIẾNG TẮC KÈ
NƠI NGÔI MỘ CHA TÔI
Bước chân ra khỏi ruộng vườn cha tôi nằm lại
Bên đồi cao tiếng tắc kè tắc miệng suốt đêm
Một đời cày bừa trên cánh đồng mà đôi tay vẫn chưa đầy vụ
Vụt mất ước mơ xa
Vụt mất ước mơ gần!
Giấc nằm chập chờn về con đường đời người đã đi qua
Gập ghềnh lận đận
Những bước chân lần mò gọi tên số phận
Những mơ ước giản đơn đùa cợt kiếm tìm
Rồi như một thời cha tôi gánh gồng giấc mơ cùng người
chạy loạn
Về phía cầu vồng cụt đầu vàng gió đỏ mưa
Lạy cơn mưa rào
Lạy trời lạy đất
Hạt lúa nảy mầm đâm thủng ước mơ xa
Lằm lặm rì tắc đồng sâu cha tôi gieo mùa hy vọng
Mẹ tôi thậm thụt bùn lầy cắm nhánh mạ tin yêu
Mảnh tơi rách che một đời rát bỏng
Những cầm nắm nhọc nhằn miên mang bồng bỗng cánh diều
Chúng tôi lớn lên bay thẳng vào đời
Cào cấu tèm hem giấc say phù phiếm
Cha tôi chưa kịp rửa chân phèn đã vội vàng nằm xuống
Người không kịp nói với tôi câu trăn trối cuối cùng
Bỏ lại cho tôi
Niềm tin yêu và những khát khao
Tôi trắng đầu nhận lãnh!...
Khép lại đời người cha tôi về đâu trên nẻo đường sương
khói
Mà những buổi lên đồi tôi nghe tiếng tắc kè tắc miệng
suốt đêm
Người gởi lại cho tôi như một lời nhắn nhủ:
Đừng hoang phí thời gian
Đời người là hữu hạn
Chớp mắt thành khói sương….
Thái Bảo - Dương Đỳnh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét