ĐÒ GIANG
Tình quê chân chất, chân quê
Em sang, mang cả lời thề cùng sang
Em sang, sương sớm vừa tan
Xanh non lối cỏ, ươm vàng màu hoa
Chung tình áo tím Bà Ba
“Một
thương tóc thả đuôi gà...” giai
nhân
Gót hồng nhẹ bước đôi chân
Nắng mai rơi nhẹ, bâng khuâng tơ vàng
Đen huyền đôi mắt mơ màng
Bay bay tóc gió, dịu dàng trời xanh
Những ngày quấn quýt em anh
Mùa yêu tha thiết, dỗ dành, đón đưa...
Cuối chiều, mây trắng rơi mưa
Trời mưa bong bóng... tình chưa muốn rời
Vòng tay nồng ấm bồi hồi
Ngọt thơm bầu ngực, núi đồi nguyên trinh
Buồn vui không dứt chuyện tình
Chiều đi... mình mãi với mình đắm say
Ru em giấc muộn cuối ngày
Trăm con chim mộng về bay chập chùng
Tơ tình con nhện giăng mùng
“Quạ kêu
nam đáo nữ phòng...” hoan
ca...
*
Em về, bóng nhỏ đường xa
Lá me rơi rụng, nhạt nhòa mưa bay
Cám ơn mùa gió Heo May
Tiễn đưa tình lỡ, guộc gầy héo hon
Gặp nhau ngày ấy trăng non
Bây giờ trăng sáng, trăng tròn... lại xa
Lời thề nhuộm tím màu hoa
Thơ tình hóa đá, vỡ òa bão giông
Vòng tay còn ấm hương nồng
Vầng trăng xẻ nửa... Tình hồng chia đôi
“Gió
đưa Cây Cải về trời...”
Thương người ở lại nghẹn lời Rau Răm
Nhớ nhau, ngày hóa thành năm
Nhớ cho héo úa, xa xăm câu thề
Lời ca: - “Người ở đừng về...”
Bốn bề giá lạnh, bốn bề hiu hanh
Làm gì, em cũng xa anh
Thì thôi, mình giữ yên lành cho nhau
Thì thôi, trả lại tình sầu
Cho em vui bước qua cầu sang ngang
Tôi - Em cách trở đò giang
Bến quê dừng bước... Đôi đàng biệt ly...
NHÀ QUÊ
Hồn tàn theo ngọn nến khô
Nhớ quê theo mộng mơ hồ về chơi
Mây bay theo gió lên trời
Tình chao nghiêng cánh chim đời Phù Hư
Xuân Mơ còn đọng tình thư
Thương quê có Kẻ tương tư cuối đời...
Đồng vàng, mây trắng, xanh trời
Nhà Quê vẫn thế như thời chưa xa
Lời ru vẫn thế... Ơi à!...
Lời quê mộc mạc, đậm đà bền lâu
“Trên
đồng cạn, dưới đồng sâu...”
Tay bùn, chân lấm, vải nâu bốn mùa...
Chiều trôi, sông lộng bóng chùa
Cành trăng chuông động, gió đùa liêu xiêu
Con thuyền Bát Nhã tiêu diêu
Bồ Đề mây trải sắc điều lâng lâng
Trăm người quen, mấy người thân...
Thương ta Hạt Bụi phong trần rong chơi...
*
Ước gì gom đám mây trời
Làm mưa đổ xuống dòng đời nước trong
Ước gì gom vạt nắng hồng
Xua tan băng giá của lòng quạnh hiu
Một mình ngồi với mưa chiều
Mưa buồn, buồn thỉu, buồn thiu trong lòng
Tiếng sầu than phận long đong
Sợi buồn dài lắm, nối cong đất trời
Nước trôi ngập úng hố đời
Mưa cho tối đất, tối trời, tối thui
Ngày qua buồn lắm, ít vui
Bới lên quá vãng chôn vùi gieo neo
Túi thơ - Bầu rượu - Bạn nghèo
Trăng rừng, gió núi, lưng đèo mù say
Gió qua kẽ lá ru cây
Lời ru héo hắt, gió Tây não nề
Ai ca: Một
- Cõi - Đi - Về...
Lời tình ray rứt, tái tê lặng chìm
Vầng trăng cô độc im lìm
Ta ngồi góc khuất, nỗi niềm nhớ quê...
QUẢ PHỤ
Xuân thời mình ở bên nhau
Gió đưa hương bưởi, hương cau qua rèm
Gối đầu ngủ mộng tay em
Nửa mơ, nửa tỉnh... Say mèm liêu trai
Lời yêu thủ thỉ bên tai
Rất gần hơi thở, cho dài tiếng yêu
Tóc che ngang mặt diễm kiều
Nắng Xuân rơi nhẹ, nắng chiều xiên xiên
Gió lùa tóc gió bay nghiêng
Áo Bà Ba tím, dáng hiền mảnh mai
Chiều hoang loang tím bờ vai
Tay anh mười ngón đan cài lãng du
Mắt chiều đọng bóng mù u
Tiếng em xa vắng... Tiếng ru dịu dàng...
Chia tay, chiều đã muộn màng
Sương đêm trước mặt, trăng vàng sau lưng
“Bụng
sao bụng nhớ người dưng...”
Lấy nhau chưa đặng, nửa chừng lo âu
Chưa thành Chú Rễ, Cô Dâu
Chỉ chưa rượu trắng, trầu cau thôi mà?...
*
Em về, rồi mãi không qua
Bên này, bên ấy... Bờ xa đôi bờ
Người đi, bỏ lại người chờ
Em đi khuất bóng, xa mờ biệt tăm
Lá vàng rụng đã bao năm
Lá rơi đắp mộ... lạnh căm mộ tình
Còn đây: Thệ hải - Sơn minh...
Một vầng trăng khuyết khóc tình riêng đau
Biết đi đâu? Biết về đâu?
Trùng khơi khói sóng, ai sầu hơn ai
Đường mây hun hút dặm dài
Thương em lặn lội hôm mai thân Cò...
Qua sông, bỏ lại hẹn hò
Bên sông vọng tiếng gọi đò... Ai thưa?
Thuyền tình sóng dập gió đùa
Đời người con gái mấy mùa chờ mong
Mưa bên chồng, có lạnh không?
Buồn lòng Quả phụ... Đau lòng Cố nhân...
Nha Trang, tháng 8. 2020
Lê Kim Thượng
______________________________
“...”
Ca Dao
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét