Tiễn những mùa thu
đi qua hết một thu tàn
mùa rơi lá cũng rụng vàng lối xưa
tôi về gối những đêm mưa
gửi cho người cũ tiễn mùa thu đi
nầy là khúc hát phân ly
đàn ơi tôi rót tràn ly rượu buồn
kia là khúc nhớ bâng khuâng
quán khuya hắt giọt sầu dâng mắt người
hiên đời đau sáng chưa nguôi
chiều sầu đã tới mưa vùi giấc đêm
hắt hiu giọt nắng bên thềm
nghe mùa thức giấc rụng mềm cõi tôi
còn gì ngoài những phai phôi
tiễn mùa thu với một trời khói sương
đêm mưa sướt ngọn đèn đường
mới hay thu đã sầu vương mấy trời...
Thu
Hà Nội
mùa
thu về mà tôi đâu hay
nồng
nàn hoa sữa rụng đầy tay
đã
nghe hương cốm lừng trong gió
nghe
chiều trở lạnh chút heo may
Hà
Nội thu rơi vàng cơn mơ
hồ
Tây chìm khuất dưới sương mờ
lang
thang qua những đường phố nhỏ
vọng
tiếng dương cầm trôi ngẩn ngơ
gió
tạt vào đêm sầu nghiêng vai
thầm
gọi tên ai trong đêm dài
thao
thức tràn về quanh nỗi nhớ
sao
mà thương quá một bàn tay...
sao
mà không quên được lời ru
chiều
ngẩn ngơ phố cổ sương mù
ơi
em Hà Nội ngày xa cách
hương
cốm rơi mềm trong giấc thu ...
Tạ
lỗi mùa thu
tôi
chậm quá..về mà không kịp nữa
lá
vàng rơi và thu đã đi rồi
chỉ
còn nắng ngậm ngùi ngoài khung cửa
màu
phai dần..sao lạnh quá thu ơi…
đi
không hết một mùa thu biền biệt
rưng
rức hồn tôi đậu bến cô liêu
đời
chật hẹp mà tình tôi tha thiết
nên
chia xa còn ngơ ngẩn bên chiều
người
rồi cũng như nghìn muôn kẻ khác
bỏ
một mình tôi đứng giữa hoang vu
ôm
tuyệt vọng nhìn thu dần xa khuất
tàn
phai chưa…những ký ức xa mù
vĩnh
biệt nhé mùa thu vàng dang dở
đã
một lần sưởi ấm trái tim tôi
tôi
sẽ nhớ chiếc lá nhiều duyên nợ
chỉ
mình tôi ngồi nhặt giữa hiên đời…
Nguyễn
Minh Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét