Hồn Tháp
Gõ
vào gạch nung ngàn năm trước
những
đôi bàn tay tạo hình,
trăng
treo đỉnh tháp,
lệ
người là sương gieo trong gió
xứ
An Nam thành phách điêu tàn
mây
vờn cuộc lịch sử tan hoang…
Gõ
vào gạch nung ngàn năm trước
những
ngọn tháp phơi nắng miền Trung
oằn
mình qua bao sóng gió văn minh...
Gõ
vào gạch nung ngàn năm trước
con
cừu nhởn nhơ gặm cỏ,
đứa
bé trước nhà nghịch cát,
đàn
bà dệt thổ cẩm
ngày
lễ Kate nhớ chim thần…
Gõ
vào gạch nung ngàn năm trước
nghe
những vỡ vụn hồn oan làm đau dấu chân non nước
con
chim hải sử cất tiếng kêu trên thánh địa Mỹ Sơn
như
lời trần tình,
trong
tiếng reo, ngọn lửa,
gạch
nung...
Dấu Tích Quê Hương
Đó
là lúc thuyền cập cảng nước mặn
người
Bồ Đào Nha có đôi mắt trong như nước của dòng sông Hà Bạc
nơi
con cá đục đóng chốt ở cửa biển đê đông
từng
viên gạch câm, sóng vỗ trắng cồn chim, vị âm chiết ra trong giấc ngủ của muối,
biển
cả, chữ cái la- tinh, nghiêng mực cạn đêm đèn dầu lụi bấc,
mở
vào thế kỉ thứ XVII,
chữ
quốc ngữ đầu thai trong dòng giống tiên rồng.
Văn
hiến An Nam
dòng
Tên Francisco de Pina, xứ đàng trong,
từ
Faifo về cảng nước mặn,
ngồi
trầm tư đánh vần từng dấu hỏi, sắc, ngã, nặng, huyền, không...
Những
hàng xà cừ thổi lạnh,
ai
đó đã khấn tên Alexandre de Rhode trong phép giảng tám ngày
từ
năm 1651,
chúng
ta đón chào cuốn sách đầu tiên được viết bằng chữ quốc ngữ,
những
tiếng chuông vang ra từ nhà thờ Mằng Lăng...
Đêm
trăng phủ màu huyền hoặc
đoàn
người từ Châu Âu sang xứ An Nam
chọn
Bình Định làm nơi mở chữ
công
đức ấy đã hơn 400 năm từ cảng nước mặn đến Làng Sông
để
khi chúng ta hoài nhớ cội nguồn
sẽ
tìm được dấu tích của quê hương…
Từ Miền Quê Ấy
Từ
miền quê ấy,
chiều
xuống, cơn mưa trên ruộng cạn
bầy
cò bay về núi lúc lũ trẻ lùa trâu và hát bài đồng dao
sau
rặng phi lao mù u gió thổi
còn
nghe đường cày cổ sử vọng trong tiếng chim quốc
tiếng
chim của miền sương nhân thoại ngàn năm lúa nước.
Từ
miền quê ấy,
góc
đình nón lá che nghiêng tháng năm trầm tích
mẹ
hát ru bầu trời vào hạ
như
em thương anh,
từ
vườn xoài xứ cát
cắc
bạc âm dương rơi như nước mắt hoá công.
Từ
miền quê ấy,
tôi
trở mình kí ức
quả
gòn trong giấc mơ chiếc gối vua nằm
những
trưa giang đầu nhặt bông về nhồi gối
để
khi đêm bão nằm kê đầu nghe bà thắp đèn kể chuyện ngày xưa.
Từ
miền quê ấy,
ánh
điện giăng mờ thị trấn
trời
mưa miết hoa cúc ủ mình đêm ba mươi.
Từ
miền quê ấy,
tôi
nhớ cây cầu gỗ bắc qua xóm đạo
nước
chảy xuôi dòng
chim
dồng dộc hót trên mộ cổ
trầm
ca con sông xanh in bóng mây Chàm.
Từ
miền quê ấy,
âm
u gió thốc trên đỉnh Truông Mây
nghe
ra tiếng voi rống trong mùa hoa điệp vàng.
Từ
miền quê ấy
gốc
rạ còm cõi đôi mắt vua Quang Trung
trên
vai, giang sơn gánh nặng
Biển
Đông vọng lời sấm truyền chống giặc ngoại xâm.
Từ
miền quê ấy
khúc
sử của bốn nghìn năm dựng nước
nơi
của hồn tháp quy tụ khí trời
đọng
trong vành môi giọt rượu lửa
tôi
nghe da thịt và linh hồn
đang
nở những bông hoa từ bản xứ.
Trần Quốc Toàn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét