Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
Mỗi mảnh đất gắn với tên quen thuộc như: Đất Mã Ông, là nơi chôn cất ông Cố, tức ông Nội của ba và các chú bác...Đất Nền Nhà tức trước đây là nơi có nhà ông bà Nội ở, Đất Lở là do gần cái mương lớn, nước trên núi về mùa mưa chảy xuống nhiều. Chỉ có Đất Vườn Kim là hơi ngược một tí. Nói là kim tức nhỏ, nhưng thực tế đám đất này rộng hơn 1 sào, là mảnh đất màu mỡ hơn. Nên ba mẹ ngày trước thường để dành trồng đậu phụng, mè, bắp, khoai lang, gieo lúa (như lúa rẫy) cứ luân phiên trồng các loại cây khác nhau, cho không xấu đất. Vì ba nói cứ trồng một loại cây hoa màu sẽ làm đất xấu đi. Tuy nhiên, mùa vụ chính vẫn trồng đậu phụng (lạc) để ép dầu. Mảnh đất này của ông Kim, nên có tên Đất Vườn Kim; Đất Đá Đen thì có một cục đá lớn xanh đen, nên gọi tên như vậy. Đất Nổng Tranh, chuyên ưu tiên cho tranh mọc, để có tranh lợp nhà...
Nhìn chung vườn nhà tôi sát chân núi, nên độ dốc lớn. Về mùa mưa nước chảy xiết, nên đất kém màu mỡ. Để khắc phục tình trạng này, ba đã đào một con mương dài hàng trăm mét trên mảnh vườn ở nơi cao nhất cho nước chảy sang hai bên khe, không cho nước trên núi đổ xuống vườn nhà, để hạn chế đất bị sạt lở về mùa đông. Đúng là con người luôn chinh phục thiên nhiên, để tìm sự sống, mưu sinh tốt nhất trong điều kiện không thuận lợi.
Trong vườn ba trồng đa dạng các loại cây ăn trái từ: Mít, dừa, thơm, chuối, đu đủ, bòng, cam, chanh... Đến các loại cây lấy gỗ làm nhà như bật hà, thù đâu (xoan)... Nói chung, mùa nào cũng có trái cây để ăn quanh năm. Suốt bốn mùa trong năm, ba tôi quần quật hết ruộng đồng rồi mảnh vườn. Chẳng lúc nào rảnh rang, chỉ trừ ngày tết, hiếu hỉ... Ba tôi cũng là người có kinh nghiệm trong trồng các loại cây, lai ghép. Vì trước đây ông là Trưởng phòng Trồng trọt của Nông trường Bình Minh, nên đam mê lĩnh vực nông nghiệp.
Ba tôi từng nói: Cây cối cũng như con vật nuôi trong gia đình, cần phải quan tâm chăm sóc, thì mới xanh tươi, ra hoa kết trái. Đúng như vậy, nếu không có đôi bàn tay của ba, thì làm sao có được thành quả như mong đợi! Có lẽ, chính vì cây cối tốt tươi mà các loại chim như: Chào mào, dột dột, sẻ, sáo, cu đất từ đâu kéo về làm tổ, sinh sôi nảy nở và hót ca suốt cả tháng ngày nghe rất vui tai. Thật như câu ca dao: “Đất lành chim đậu”...
Những ngày hè trời
nắng như đổ lửa, ba tôi vẫn hăng say dọn vườn, thu hoạch sắn khoai xong là ba
tiếp tục canh tác các loại cây trồng khác phù hợp với điều kiện thời tiết và
mùa vụ. Những giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt ráng nắng, trên lưng của ba, làm
cho tôi thương ba hơn; tôi còn nhỏ, nhưng khi không đi học, ở nhà tôi luôn phụ
giúp ba làm lụn. Ba luôn hướng dẫn cho tôi cách trồng cây, vào phân và chăm bón
để cây sinh trưởng tốt. Về mùa đông ba dầm mình trong mưa để vét mương nước, nhổ
cỏ vườn và chặt các gốc tre đài để làm kèo chèo chống nhà và các loại cây ăn
trái vì sợ bão, lũ đi qua sẽ ngã sụp nhà, những cây trồng ba tôi rất yêu quý
như người thân, nếu để bão lũ cuốn trôi, thì công sức chăm sóc lâu nay coi như
trắng tay. Vì thời điểm ấy “nhà tranh, vách nứa”, chứ chưa có nhà xây như sau
này. Có lẽ, những cây cối trong vườn cảm nhận được tình cảm ba tôi dành cho
cây. Nên dù cây cối không nói ra, nhưng rất đơm hoa, kết trái quanh năm. Như để
đáp đền công ơn người vun trồng, chăm sóc.
Quê tôi, mảnh đất miền Trung đầy nắng gió,
thiên nhiên thời tiết bất lợi, mùa khô thì hạn hán. Hàng năm đón hàng chục cơn
bão vào mùa mưa, nên con người phải chấp nhận và sống chung với bão, lũ. Hậu quả
của những trận bão, lũ là không tránh khỏi. Nó đã cướp đi tài sản của người dân
cả một năm tích góp, dành dụm bằng mồ hôi, công sức mới có được. Còn sinh mệnh
con người là vô cùng quý giá. Nếu chẳng may bị tai nạn do lũ cuốn, sạt lở đất
vùi lấp đi dù chỉ một sinh mạng, thì nỗi đau quặn thắt, tang thương đó lên tận
trời xanh! Nhưng làm sao có thể chối bỏ quê hương, nguồn cội của mình. Chính vì
vậy, người miền Trung thường cam trường, chịu đựng. Có ai đó nói rằng: Người miền
Trung vốn dĩ hà tiện, không thông thoáng như người miền Nam. Cũng không sai,
nhưng cần phân biệt hà tiện với keo kiệt. Người miền Trung chỉ hà tiện thôi!
Còn tình con người với con người thì người Việt Nam nói chung ai cũng có tình
yêu thương, sống nhân ái, nghĩa tình, thủy chung, chân thật... Đó là điều đáng
quý nhất!
Một mùa đông lại về, khi những cơn gió mùa đông Bắc se se lạnh, tôi chạnh lòng nhớ đến ba, nhớ đến mảnh vườn xưa với biết bao kỷ niệm, vẫn luôn hiện hữu trong tôi. Được gọi tên từng mảnh đất vườn với những kỷ niệm như vẫn luôn ghi nhớ, khắc sâu trong tâm trí tôi! Với những lời ba dạy bảo, làm sao có thể nào quên. Mong ba về với cõi bên kia được yên lòng an nghỉ, khi những mùa đông lại quay về!...
Chiều đông 27.10.2020
Võ Văn Thọ
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét