Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
NHỮNG Ý NGHĨ RỜI
Ơi quê tôi, sông thì Sông Trầu nhỏ nhoi mà núi thì núi lớn
Mà cũng chỉ còn mỗi cái tên bởi rừng rú đâu còn
Đêm ở lại với quê, thức cầm canh tiếng gió
Tiếng trở mình thúng, mủng, nong, nia…
--
Bầy đom đóm ở bên vườn chuối
Không phải phốt pho gặp ô xy cháy lên mà hình như người vậy
Lòng vòng bủa vây tôi dò hỏi chuyện xa làng
Đêm thành phố bây chừ có tiếng chó sủa ma
--
Phớt lờ gã nhà quê, tôi lặng thinh như thóc
Chợt nhớ chuyện xưa, lúa trong bồ vẫn hóng chuyện đấy thôi
Nghe ba bảo “rậm người hơn rậm cỏ”
Sao đời vẫn đầy “giậu đổ bìm leo”
--
Tiếng ếch bờ ao vọng ngày thơ ấu
Trắng đêm giấc mơ, tìm bóng giữa ngày
Tìm ai bữa xa làng, khói đồng bủa vây, cơn dông kín đất
Tiếc thương gì đâu, cái thằng hư đời, đốn củi, cắt tranh
--
Cái thằng nhà quê, buồn đau cái nơm, cái đụt
Những giọt mưa sa, góa bụa đàn bà
Cớn cong cật tre, cái nang, cái lạt
Lo cho cơn lụt tháng mười trôi trái mù u
--
Trôi cả ngày sẩy rôm, mùa màng được mất
Chân người xéo xước thấp cao
Thương giọt nước mắt em mòn như quang gióng
Câu hát ru chiều muộn nắng sang sông
--
Đêm ở quê bất chợt thương những cánh bèo hoa tím
Nở bung biên, khi con nước đổi dòng
Sẽ vực thẳm, sẽ đời nhau…bội bạc
Mưa bến sông xưa, người có nhớ người. 10.2020
GHI Ở TAM KỲ
Ngày khuất nẻo cuối thu phố nhỏ
Lòng chợt buồn như thể… giọt Ngâu
Như thể ta đang là hớp rượu
Bên dòng Dịch thủy tiễn Kinh Kha
--
Người đi dưới suối trên nguồn
Tam sông tứ bề, biết tìm nơi mô
Câu ca người Quảng thương về
Xin đừng bạc dạ nhạt lòng hỡi ai
--
Cuối thu rồi còn lo chạy bão
Trách cứ ai đây, thiên họa khôn lường
Hỏi đại dương kia vì sao cuồng nộ
Lòng người đổi thay, dâu bể đã từng
--
Đò Ba Bến chuyện tình tan hợp
Mùa thu thật xa, không về đến Tam Kỳ
Đành tri kỷ với lòng mình bao nỗi
Những bông lau triền sông se sắt… rịm vàng .
(Ngày tin có thêm cơn bão số 9 đổ bộ vào miền Trung - 26.10.2020)
Hoàng hôn quê xứ
Ngậm cọng nắng tháng 10, nghe heo may xao
xác
Chừ ở quê nhà, mưa, nắng đầu non
Cánh cò lửa, dáng hoàng hôn chấp chới
Bóng mẹ gầy, hơn những bão giông
--
Con lại nhớ những áng mây trời quê mình chỉ biết
trôi mãi miết
Cánh đồng trước nhà và khoảng trời tuổi thơ ngày
thêm côi cút
Lịm dần mùa đi, bầy chim sẻ ghé về như tha phương
Khua mỏ tìm gì trong lặng im, sao không mổ tung ký
ức
--
Mười năm ba đi xa, bóng người như vách núi
Những hòn đá lăn trong đêm mưa, vấp phải ngạch cửa
ba ngồi
Mùa đông chùng chình bủa vây.
Chưa đủ ấm nên ba ngăn cái rét…
--
Con về vườn xưa, nhớ thuở ê a, đèn dầu, phên đất
Bàn tay chạm thân cây ba trồng, ký ức lại rưng rưng
Cây phượng vỹ ngày chị học cấp 3 Quế Sơn ba đi họp
phụ huynh mang hạt về làm giống
Cây bồ kết cho mẹ gội đầu, chừ tóc mẹ còn đâu
--
Một đời ba chiến tranh loạn lạc
21 năm biệt quê, chỉ sót lại mỗi mình
Có bao điều làm sao nói hết, vợ con, lợi danh, chức
tước, tiền tài
Với ba sống ở đời chọn làm người lương thiện (còn
có các con để hương khói ông bà)
--
Ngồi đây mà nhớ
Hoàng hôn quê xứ của mình
Có mẹ đang ngồi tựa cửa
Cánh đồng bên ngoài buồn thiu
Võ Văn Trường
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét