Năm 1962, đoàn cải lương Thủ Đô của ông
bầu ba Bản - Họ tên đầy đủ của ông là Nguyễn văn Bản - chủ hãng dĩa hát Hoành
Sơn, ông là người có công trong việc cải cách về cảnh trí, y trang (bây giờ gọi
là phục trang) cho sân khấu cải lương. Nhắc tới đoàn cải lương Thủ Đô, khán giả
hồi bấy giờ chắc không thể nào quên tuồng “Tiếng trống sang canh” của cố soạn
giả Thu An được khai trương tại rạp Thanh Bình.
Với tuồng tích được chắt lọc cộng với sự
“cách tân” về cảnh trí, y trang. Có thể nói, đoàn cải lương Thủ Đô là một đoàn
hát “tiên phong” thực hiện “tuồng nào, cảnh đó”, “tuồng nào, y trang nấy. Chớ
không hề có chuyện “đầu Ngô, mình Sở” như các đoàn hát đại ban khác cùng thời.
Và, nhắc đến tuồng “Tiếng Trống Sang
Canh”, khán giả sẽ nhớ ngay đến một nhân vật –Đó là diễn viên “Người Khổng Lồ”
Nếu như cho rằng mỗi con người đều có một
phúc phận riêng, thì có lẽ, diễn viên “Người Khổng Lồ” phải nhận lấy cho mình
một số phận hẩm hiu! Điều này, hoàn toàn trái ngược với tấm thân to lớn của
anh. Anh cao 2 mét 50, nặng 120 ký, sinh ra và lớn lên tại Bến Sung thuộc ấp 3,
xã Bình Thành, quận Thạnh Phú, Tỉnh Kiến Hòa (nay là huyện Thạnh Phú, tỉnh Bến
Tre) Thân sinh của anh là ông Lê văn Lại (thường gọi là Ba Lùn) vì ông cao chỉ
có 1 mét 40. Thân mẫu anh là bà Trần Thị Hoài cao 1 mét 55. Theo lời kể của ông
bảy Chi - Lê văn Chi em ruột của diễn viên “Người Khổng Lồ”, thì gia đình anh
có tất cả 8 anh em, gồm: Bỉ, Bạc (hai chị gái) Hung, Dữ, Mà, Chi, Nữa, Tiếp.
NHƯ LÀ HUYỀN THOẠI
Lê Văn Dữ - Diễn viên “Người Khổng Lồ” là
con trai thứ năm trong gia đình. Vì vậy, tên thường gọi là Năm Dữ. Những chuyện
xảy ra nơi anh, tưởng chừng như là huyền thoại, hoặc có chăng chỉ xảy ra ở…
phim ảnh mà thôi! Vì hễ mỗi lần anh nóng sốt, nhức đầu là như có dịp để anh
được lớn thêm ra. Theo lời khẳng định của ông bảy Chi - nếu như anh mạnh khỏe
bình thường thì không thấy lớn, còn mỗi lần bị cảm sốt là mỗi lần được lớn thêm
ra.
Năm 1952, khi gia đình anh tản cư ở cù lao
Long Hòa, “Người Khổng Lồ” bị sốt nặng nằm vùi cả tuần lễ. Thời gian này anh
lớn nhanh như… không còn để lớn nữa. Điều đặc biệc là nơi “mỏ ác” của anh vẫn
còn mềm phập phồng như đứa trẻ vừa chập chững mới biết đi.
SỐ PHẬN HẨM HIU
Khoảng năm 1959. Trung Tá Nguyễn văn Là -
Tỉnh trưởng Tỉnh Kiến Hòa. Sau này, là Trung Tướng của chế độ Sài Gòn. Khi đi
“kinh lý” ở quận Thạnh Phú, tình cờ thấy tướng vóc to lớn dị thường của anh,
liền đưa anh về Tỉnh cho làm “gạc-đờ-co” (tức cận vệ). Hơn một năm sau, Trung
Tá Là đi học, mới gởi gắm anh làm “gạc-đờ co” cho Đại úy Luân văn Thọ - quận
trưởng quận Thạnh Phú. Thọ là người hiểm ác, ém nhẹm tiền lương của anh, nói
rằng: “Trung Tá Là giữ”, làm cho anh phải lao đao vất vả hơn 6 tháng trời, bởi
làm mà không có đồng nào! Thời gian sau đó một ít lâu, Luân văn Thọ đổi sang
làm quận trưởng quận Ba Tri. Chỉ ít lâu sau, quận Thọ bị quân giải phóng phục
kích, ám sát chết ở nhà thờ La Mã thuộc huyện Giồng Trôm, Tỉnh Bến Tre. Còn…
diễn viên “Người Khổng Lồ” thì đi Sài Gòn tìm Trung Tá Là để… lãnh lương!
DIỄN VIÊN “BẤT ĐẮC DĨ” !
Năm 1962, anh long đong giữa đất Sài Gòn
hoa lệ. Một dịp may còn hơn là trúng số độc đắc đã đến với anh. Theo lời kể của
ông bảy Chi, anh được một hãng phim nọ (không nhớ tên) mời đóng vai chánh trong
bộ phim “Ông Hoàng Ốc - Người Khổng Lồ” với “công tra” (tức hợp đồng. NV) là 20
ngàn đồng. (một số tiền khá lớn thời bấy giờ, chiếc xe hơi “trắc - xông” giá
khoảng 50 ngàn). Nhưng oái oăm thay, khi bộ phim hoàn thành anh chỉ được trả
thù lao võn vẹn có 2 ngàn đồng! Vì thân cô, thế cô anh chỉ còn biết ấm ức ra
đi. Nhưng bù đắp lại, khán giả xem phim nhớ tới anh, gọi anh với cái tên mới
là… “Ông Hoàng Ốc”. Thế rồi… qua những bước thăng trầm nơi chốn phồn hoa. Duyên
may lại đến với anh một lần nữa, đó vào lúc đoàn cải lương Thủ Đô khai trương
vở tuồng “Tiếng Trống Sang Canh” của cố soạn giả Thu An tại rạp Thanh Bình. Với
một tầm nhìn nhạy bén nghệ thuật, cố soạn giả Thu An liền “chiếu cố” đến anh,
bằng cách viết thêm vai “Người Khổng Lồ” trong vở tuồng. Điều này… đã đánh
trúng sự hiếu kỳ của khán giả, người người đồn thổi và rủ nhau đi xem cho biết…
“Người Khổng Lồ”. Vở tuồng “Tiếng Trống Sang Canh” của cố soạn giả Thu An khai
trương đoạt doanh thu đoạt mức kỷ lục. Khán giả mua vé tối hôm nay, phải đợi
đến tối ngày mai hoặc tối ngày mốt mới được đi xem. Thắng đậm, ông bầu ba Bản
cho vẻ tấm “pa - nô” hình diễn viên “Người Khổng Lồ” với y trang cải lương theo
nguyên mẫu chiều cao của anh dựng nơi mặt tiền của rạp. Phía dưới, có hàng chữ
ghi là: “Lê Văn Dữ - Khổng Lồ Việt Nam”. Điều này, càng kích thích thêm sự tò
mò của khán giả -Xem tuồng “Tiếng Trống Sang Canh” cho biết diễn viên “Người
Khổng Lồ!”
Thật ra, vai diễn của diễn viên “Người
Khổng Lồ” không có gì là to tát cho lắm! Khi đến lớp Lê Long Đỉnh (do cố kép
độc Hoàng Giang đóng) ra lịnh: “Khổng Lồ đâu! Đem hai cha con lão này, ra ngoài
gốc cây kia lột da cho ta!” Anh cất tiếng “DẠ” ồm ồm bên trong hậu trường, sau
đó, anh bước ra đưa tay chộp vào eo ếch của “diễn viên nhí” Thanh Hoàng trong
vai Bo Bo (lúc ấy chị chừng 6,7 tuổi. Cũng từ vai diễn này, chị lấy nghệ danh
là Bo Bo Hoàng) đi vòng quanh sân khấu. Đoạn anh ngổi phệch xuống, “diễn viên
nhí” Thanh Hoàng lúc ấy đứng cạnh bên, vẫn còn thấp hơn anh về chiều cao. Vì
vậy có thể nói, tuồng cải lương “Tiếng Trống Sang Canh” của cố soạn giả Thu An,
đã gắn liền với hình ảnh diễn viên “Người Khổng Lồ”
Vậy mà… anh nào có được yên. Một hôm,
Trung Tá Là lại tìm đến, khi thấy tấm “Pa-nô” vẽ hình anh dựng trước rạp. Trung
Tá Là nói với anh: “Chú mày đem hình tượng của mình ra bẹo dạng để kiếm tiền.
Chú mày không biết nhục sao?” (gần nguyên văn) Và rồi… Trung Tá Là đưa anh qua
Ty Thể Dục, với ý định đào tạo anh thành một võ sĩ Quyền anh. Trong thời gian
tập luyện anh bị xén bớt khẩu phần ăn, làm cho anh không đủ sức khỏe để luyện
tập.
MỘT CÁI CHẾT OAN UỔNG, ĐAU THƯƠNG
Cuối năm 1969. Tại sân Tinh Võ Sài Gòn,
anh và một võ sĩ Đại Hàn thi đấu môn võ tự do. Với ý nghĩ xem thường đối thủ
nhỏ con, anh bị tên võ sĩ này tấn công liên tiếp mấy cú đấm vào ngực. Trong lúc
choáng váng, người thầy dạy võ cho anh (không nhớ tên) liền nhắc: “Tóm được cổ
nó là thắng” (gần nguyên văn) Anh y lời, tóm được cổ đối thủ và “lên gối” liên
tục mấy cái, khi buông ra, tên võ sĩ Đại Hàn bị hộc máu chết tại chỗ. Còn anh,
thời gian sau phải vào điều trị ở bệnh viện Hồng Bàng vì mắc chứng… lao phổi!
Xin được nói thêm, hồi ấy võ sĩ khi thượng đài nếu lỡ bị mất mạng cũng là
chuyện hết sức bình thường. Còn bây giờ luật thượng đài như thế nào người viết
bài này không được rõ lắm!
MỘT BI ĐÁT, TRÊN MỌI BI ĐÁT
Anh chết, với chiều cao 2 mét 50 quá khổ
của anh, gia đình không thể nào mua được áo quan. Lối xóm phải đóng ván mà chôn
cất cho anh. Vào thời điểm này, chiến sự lại xảy ra nên không có tổ chức đám
tang. Tẩn liệm xong là vội vã chôn ngay!
Cũng cần nói thêm sau ngày anh xuất viện,
do hoàn cảnh quá khổ nghèo, anh lưu lạc đến tận Tây Ninh sống nương nhờ người
em ruột tên là Lê Văn Tiếp. Do không có điều kiện tẩm bổ, bệnh tình ngày một
nặng thêm. Biết mình không còn sống được bao lâu nữa, anh trở về Bến Sung nương
náu với cha mẹ. Anh mất vào ngày 3 tháng 10 năm 1973, hưởng dương 43 tuổi. Theo
lời kể của ông bảy Chi, lúc anh mất chỉ còn là da bọc xương, nặng khoảng 60 ký!
Còn gì não lòng hơn, suốt thời gian anh
lâm bệnh cho đến ngày anh mất. Vợ anh không hề một lần viếng thăm, lại còn ngăn
cản các con anh không được về để tang cha. Vì một lý do hết sức “đơn giản” - Sợ
lây bệnh!
Đứng trước phần mộ của anh đầy cỏ dại, gai
góc mọc um tùm. Tôi không khỏi ngậm ngùi, tiếc thương anh ở chỗ… “sinh bất
phùng thời”. Gía như, anh được sống với chế độ mới hôm nay. Một “Khổng Lồ
Việt Nam” như anh, chắc chắn sẽ được quan tâm chu đáo!
A LÝ PHƯỢNG TUYỀN (tác giả giữ bản quyền)
____________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét