Từ lâu anh chỉ tin vào những giấc mơ ẩn dụ
như mùa đông yêu những que diêm
lấp lánh trong những đêm buồn như cổ tích
tiếng cười cũng kẹt giữa đám đông
ở một nơi anh chùn chân trước những ngõ cụt
ký ức xôn xao
cơn đau dè dặt
nhặt nhạnh từng mảnh vỡ ghép thành gương mặt em
em bước ra ngoài ánh sáng
cởi từng lớp cô đơn đã mặc đêm qua
cởi từng cơn bĩ cực mượn từ năm tháng
rưng rức nụ cười
anh với tay chạm lấy thiên hà
vũ trụ nguyên sơ hát một đoạn intro cũ
em thả nỗi quên từ tàn tích nhớ
trắng ngập vùng áng tóc đang cưu mang
bên cửa sổ trong hẻm phố thênh thang
anh hoài vọng
một bầy sếu trắng về che những thinh lặng
bủa vây
LƯU TRÚ ĐÊM
Anh gọi
bóng tối
vẽ gương
mặt mình bằng những tiếng ve đêm
để phác
họa cho những dị ảnh mơ hồ
hôm qua
tháng chạp rơi nghiêng
nỗi buồn
anh chới với
tiếng
kèn saxophone phát ra từ lồng ngực
réo rắt
một khúc ca cuối mùa
rệ rạc
anh bần
thần chôn tiếng thời gian vừa thở
như con ốc
chôn mình giữa biển khơi
mùa
thương cuối cùng
những giọt
mưa cũng đắng mình trên lá
đêm hắt
hơi đầy tinh tú
lẩm bẩm
vài câu nói vô thường
nỗi cô
đơn thơm như hoa lài vừa nở muộn
đắm mình
bên những dấu đêm mù tịnh
như đắm
cơn ngái ngủ
đôi mắt
có thể mở toang một giấc chiêm bao trắng
hồn
nhiên tìm về những đêm đêm
lưu trú
CÓ NÓI GÌ THÌ CŨNG ĐÃ CHIA TAY
Có nói
gì thì cũng đã chia tay
cơn đau
nhỏ nằm yên quên tiếng khóc
bước
chân đi lãng du khắp các ngõ
tìm một
cái siết tay
anh lục
tung những giấc mơ bí mật
một ước muốn
khẽ rũ rượi qua đời
trên bày
tay thoảng mùi trinh trắng cũ
ngày lõa
thể cơn mê
làm sao
vá víu một cơn giông?
khi niềm
tin bỏ rơi miền gió thổi
buổi chiều
lóng ngóng niêm phong một tiếng nói
cay đắng
chực trào lên dấu môi
có nói
gì thì cũng đã chia tay
hai lữ
khách
chênh
choang nhìn về ngày tháng lạ
KAI HOÀNG
____________
"anh bần thần chôn tiếng thời gian vừa thở
Trả lờiXóanhư con ốc chôn mình giữa biển khơi
mùa thương cuối cùng
những giọt mưa cũng đắng mình trên lá"
Những vần thơ gợi lên nỗi buồn nhẹ nhàng mà khắc khoải, ngôn ngữ rất đẹp. Chia sẻ cùng anh!