Đồng hồ thời gian cứ mải miết trôi theo cái
vòng tuần hoàn của nó. Những ngày hè cuối cùng cũng đã lê bước đi qua. Ngày mai
đã là ngày tựu trường cuối cùng của tôi. Tôi không biết mình nên vui hay buồn?
Hiền
ơi! Đêm nay vẫn như cái đêm của bao năm trước. Đã hơn mười giờ rồi, tôi vẫn còn thao thức, không
sao ngủ được. Tôi bồn chồn, suy nghĩ về những việc ngày mai sẽ đến với tôi.
Chắc là sẽ vui lắm! Bao nỗi nhớ về trường, về lớp, về thầy cô, bạn bè trong
ngày mai sẽ được nguôi thôi. Tôi nhẩm đếm… Đã mười hai cái tựu trường rồi sao?
Ngày mai tôi là học sinh lớp mười hai rồi ư? Chỉ ngày mai nữa thôi, tôi đã mãi
mãi không còn được đón ngày tựu trường trên tư cách là một người học sinh nữa
sao? Tôi dùng dằng với thời gian, nửa muốn buông đi, nửa muốn kéo lại. Nhưng
tôi cũng chẳng hơn gì Xuân Diệu, chỉ ước muốn thôi chứ làm gì có thể chế ngự
được bước đi của nó… Hiền biết không? Giờ này tôi lại lật đật ngồi dậy nữa rồi
đó. Tôi xem lại cặp sách, sờ lên chiếc áo dài. Mọi thứ đã ổn! Nhưng… lòng tôi
không ổn chút nào. Bao kỷ niệm trong tôi như chợt về. Tôi sống lại tôi của mười
hai năm trước - tôi của ngày đầu tiên cắp sách đến trường - ngày lần đầu tôi và
Hiền gặp nhau.
Quay
về những ký ức vụng về, tôi ngây ngô là một đứa trẻ thơ. Lời nhạc của nhạc sỹ Nguyễn
Ngọc Thiện như văng vẳng bên tai tôi: "Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em đến
trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…”. Hiền ơi! Sao tụi mình giống cô bé trong lời
bài hát đó quá nhỉ? Cũng nhõng nhẽo, cũng vòi vĩnh không chịu rời mẹ nửa bước.
Cũng cặp sách, áo quần mới, bước chân đến một môi trường mới. Nghĩ lại, mắc
cười quá Hiền nhỉ? Hiền còn nhớ ngày đó không? Hai bà mẹ, hai đứa trẻ… Chắc là
có duyên từ kiếp trước hay sao, tụi mình lại được ngồi học cạnh nhau. Ngày đầu,
cứ nhát như con thỏ đế, cứ nhớ mẹ, có đứa nào chịu nói chuyện với đứa nào đâu. Nhưng
trước lạ sau quen, con nít dễ lắm, chơi một hồi là “bạn, bạn”, “mình, mình” à.
Một
năm, hai năm… rồi sáu năm, tụi mình vẫn được học chung lớp, ngồi chung bàn. Qua
rồi cái thời mẫu giáo, cái tuổi còn lo chơi, tụi mình thôi tranh nhau từng viên
kẹo, từng món đồ chơi. Thay vào đó, những suy nghĩ đã chín chắn hơn một chút,
tụi mình tranh nhau từng con điểm, từng thứ hạng. Có lúc đứa này hơn điểm đứa
kia thế rồi giận nhau, nói xấu nhau, nghỉ chơi nhau. Nhưng được hai, ba hôm lại
thấy thiếu thiếu, vắng vắng… Thế là tụi mình lại bắt tay làm huề. Con nít mà, có giận ai lâu được bao giờ?
Tụi
mình cứ như thế mà lớn dần. Thấm thoát năm năm tiểu học đã trôi qua, tụi mình
lại đặt chân đến một ngôi trường mới. Vẫn như mọi năm, tụi mình vẫn chung bước
trong ngày khai giảng. tụi mình là hai nhưng như một nên dù ngôi trường đó có
mới mẻ, bạn bè có xa lạ tụi mình cũng chẳng sợ. Nhưng môi trường thay đổi, nhiều
thứ cũng thay đổi theo. Tụi mình không còn được học chung nữa. Buồn, buồn lắm!
Tuy vậy, tụi mình vẫn đi chung, về chung trao đổi nhau chuyện học tập.
Cứ
tưởng tình bạn tụi mình sẽ đẹp như thế mãi. Nhưng càng lớn, đời càng nhiều
phong ba bão táp. Càng lớn trông Hiền càng xinh. Hiền ra dáng của một thiếu nữ
xuân thì. Hiền cao hơn tôi một cái đầu, làm tôi bực lắm! Người lớn, suy nghĩ
càng lớn theo. Tụi mình bắt đầu biết điệu đà, biết say nắng. Hiền xinh hơn tôi,
nên lúc nào cũng được bọn con trai dòm ngó. Tôi ganh tị với Hiền lắm đó! Rồi từ
lúc nào cũng chẳng biết tôi sinh ra ghét Hiền. Và từ lúc nào cũng chẳng biết,
tụi mình gặp nhau trở nên lạnh lùng. Và từ lúc nào cũng chẳng biết, tình bạn
chúng mình đã rạn nứt thật rồi!
Tựa như gió kia với biển sóng.
Gió vô tình gặp biển rồi kết thân. Ngày ngày, gió vỗ về mặt biển, biển vui đùa
đẩy đưa ngàn cơn sóng. Rồi ngày kia biển im lìm chẳng nói… Gió đi đâu, gió bay
tự phương nào? Gió bỏ biển, gió lướt cùng mây đưa. Gió quên sao, ngày xưa, ngày
xưa đó…
Giá
như tụi mình như thời con nít thì hay biết mấy Hiền nhỉ? Lần này, tụi mình giận
thiệt, thiệt rồi. Chẳng hiểu vì sao ta phải giận hờn cho tội tình thế này. Càng
lớn “cái tôi” càng to đùng, chẳng ai chịu nói với ai cả. Giá như… Ngày hôm ấy,
buổi tan trường đầy nắng và sắc đỏ, tụi mình chịu nhìn nhau, nở một nụ cười thì
chẳng đến nỗi nào. Thùy nào biết rằng, đó là lần cuối cùng Thùy được gặp Hiền
đâu. Đã có bao cái lần cuối như vậy, nhưng Thùy đã vô tình đánh mất. Hiền ơi!
Hay tin Hiền bị sốt cao, phải nằm viện, vậy mà Thùy không đến thăm. Thùy cứ đổ
lỗi là bận học để mà khước từ. Thùy nào ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến vậy. Thùy
thong thả để mai rồi hẳn đi. Nhưng ngày mai, buổi sáng ngày mai ấy… Khi Thùy
vẫn còn đang nằm ngon giấc… Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên… Thùy bàng
hoàng khi nghe tin Hiền mất. Rồi Thùy cũng chẳng kịp nhìn mặt Hiền lần cuối.
Thùy tệ quá đúng không?... Hòa vào dòng người đưa Hiền về nơi an nghỉ cuối cùng
mà lòng Thùy cứ nửa tin nửa ngờ. Có thật “tương phùng là để biệt ly, biệt ly là
để lòng đi theo lòng” không? Hôm đó Thùy còn gặp Hiền cơ mà. Thùy mới hay tin
Hiền bệnh hôm qua cơ! Nhưng sao Hiền đi mau quá vây? Tụi mình vẫn chưa kịp làm
hòa với nhau mà Hiền. Tụi mình còn nợ nhau một lời xin lỗi mà!
Có
những cái lần cuối mà ta không thề đoán trước. Có những cái giận mà ta cứ vô
tình khoét sâu vào nó. Có những lúc ta trì hoãn
mọi chuyện, ta trì hoãn cả lời xin lỗi. Có những lúc ta sẽ hối hận cả
đời. Rất rất nhiều điều tốt, dù là nhỏ ta đã bỏ qua. Rất rất nhiều điều xấu dù
là nhỏ ta đã phạm phải. Hiền ơi! Tại sao ông trời cho tụi mình hòa chung một
nhịp đầu, sao lại không cho đi nốt đến nhịp cuối vậy? Đã hai năm rồi, Thùy đón
ngày khai trường trên ngôi trường cấp ba mà vắng bóng Hiền. Thùy đã cố quen dần
và ngày mai, Thùy sẽ vẫn một mình đón ngày khai trường - ngày khai trường cuối
cùng của đời học sinh. Thùy đón cho Thùy và cho cả Hiền nữa. Thùy hứa Thùy sẽ
cố gắng học thật giỏi, cố gắng rèn luyện bản thân để trở thành một người trưởng
thành thực thụ!
Gác
lại những suy nghĩ, Thùy thấy lòng mình đã nhẹ nhàng và thanh thản. Thùy sẽ đi
ngủ đây. Hy vọng rằng trong cơn mơ Thùy sẽ được gặp lại tụi mình. Tụi mình của
ngày xưa nhưng là cùng nhau đi hát cả một bản nhạc kia!
PHAN THỊ THÙY DƯƠNG
________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét