Rồi mưa bão cũng qua
đi, hoang tàn, xơ xác, thật là hiếm hoi khi xuất hiện gió bão ở vùng đồng bằng.
Từng bước, con đường cũng được khắc phục, sửa sang. Tuy vẫn là con đường dẫn ra
chợ quê, nhưng đã khác xưa, đẹp hơn, rộng lớn hơn.
Em đi trong gió nồm lạnh,
phong phanh chiếc áo ngày ấy - chiếc áo màu điên điển - cái màu của loài hoa dễ
thương làm đẹp bờ ao quê, làm nên hương vị canh chua mẻ (cái hương vị xa quê em
nhớ mãi), cái màu hoa làm nên tình yêu của chúng ta. Chiếc áo chỉ được mặc một
lần mỗi năm, trong ngày giỗ anh. Em tưởng về tình yêu của chúng mình không có
mâm bàn, hoa quả, nến hương… chỉ có em cùng màu hoa điên điển, với một tấm
lòng. Không quay quắt như ngày mới mất nhau, nhưng thâm trầm, da diết, cứa vào
lòng những mũi kim đau. Tấm lòng dành cho anh không thay đổi.
Anh à!
Quê mình giờ đã khác xưa, thay đổi rất nhiều, thay đổi trong niềm vui, nỗi buồn
pha lẫn. Cảnh sắc trở nên sáng sủa hơn nhờ những ngôi nhà được xây tường, nhờ
những con đường được tráng nhựa… Nhưng, cũng buồn lắm, vì bác Năm đã không còn,
thím Tám cũng ra đi, thằng Nam dễ thương và hiền lành nhất xóm cũng yểu mạng (một
tên say rượu lái xe đâm sầm vào nó, nó chết mà không biết mình chết, tức thì
sau một cú va chạm).
Quê mình
cũng không còn nhộn nhịp nổ cốm, tráng bánh… vào những ngày giáp Tết. Xã hội tiến
bộ lắm, cái gì cũng được chuyên nghiệp hóa, người ta không cần tự tay làm lấy
bánh mới có bánh để dâng lên tổ tiên hay tiếp khách đâu anh, mà lại rất nhiều,
rất phong phú bánh mứt nhé, đủ các mặt hàng đắt rẻ của ta, của các nước nhập về
phục vụ bà con. Không như ngày ấy, mẹ đánh bột, mấy chị em em nướng bánh, hì hục
dăm ba ngày. Năm nào sang lắm mới được đủ mặt
bánh kẹp, bông lan, mứt dừa, bánh in. Thường thì có bánh kẹp sẽ không có
bông lan và ngược lại, mẹ bảo tiết kiệm, dành phần cho ít đòn bánh Tét rước ông
bà.
Vài miếng
ruộng, miếng vườn đã được đổi chủ, rồi người
ta biến nó thành quán ăn, nơi giải trí… Miếng vườn nhà anh, nơi có thật
nhiều hoa điên điển lúc vào mùa, nơi mình
hay gặp nhau những khi em tìm hoa, tìm rau để hái, cũng để ngắm nhìn anh
những lúc khom lưng nhễ nhại mồ hôi chăm mấy luống cà (không hiểu sao anh cứ
thích trồng cà, hết mùa này đến mùa khác toàn cà, rồi ngâm nga một mình câu “trèo
lên cây bưởi hái hoa…”). Miếng vườn ấy, cậu anh cũng đã bán đi rồi. Ừa! Mà
chắc là anh biết, vì cậu đã thắp nhang van vái lúc bốc mộ bác, mộ anh
đưa về bên Vĩnh Long. Em ngắm làng quê mình, ngắm miếng vườn còn sót lại của
nhà em, nhà chú Bảy, cô Hai… ngắm mấy cây điên điển đang ngả đầu vào nhau nũng
nịu, hát ca trong gió… mà nhớ anh.
Anh nè! Ở
nơi xa xôi đó, anh thế nào? Anh có vui và cười giòn tan như những khi oằn cành
điên điển cho em? Anh có tấm tắc và ăn ngon lành như mỗi khi em mang qua nhà tô
cari ốc của má nấu và bảo em mang sang biếu bác, nhưng anh bảo bác không thích
cari và anh ăn giùm. Rồi khi đi dỡ lưới vào những ngày nước nổi, anh có hát
vang “Áo nàng vàng anh về thương hoa cúc…”? Ừa! Nhớ lúc đó em hờn dỗi: “Anh
thích hoa cúc lắm à?”. Anh cười: “Quê mùa như anh, thích bông điên điển thôi, tại
không biết bài nào về điên điển để có thể
hát vang lên thay lời muốn nói”. Em đã đỏ mặt, và hạnh phúc biết bao.
Rồi một
ngày, chiếc áo cũng không tồn tại nữa, nó đã cũ đi rất nhiều và nhạt đi cái màu
điên điển. Rồi một ngày, em cũng sẽ không tồn tại nữa, em đã đi hơn nửa cuộc đời,
chân mỏi, da khô… Tất cả rồi sẽ lại về với hư vô, vốn sắc không ở cõi dương trần.
Thoảng lại nhân gian mùi hương điên điển lúc dậy mùa, làm nên cái đẹp bình dị của
làng quê (bình dị mà thân thương đến vậy). Rồi sẽ lại có những cuộc đời vươn
lên từ ao làng, làm nên bao điều hạnh phúc, phải không anh?
Ừa! Thì
hãy trôi đi theo thời gian những vui buồn nhân thế, trôi đi những được mất vô
thường, trôi đi những nghẹn ngào, tức tưởi của điên điển khi phải rụng vàng bờ
ao trước sự vô tình của cuộc đời (Không! Là sự vô tình của chúng ta). Em lặng lẽ
bên con đường xưa, cho đi những gì có thể, chỉ ích kỷ giữ lại riêng mình tình
anh và tình em dành cho anh. Em ích kỷ giữ lại ngôi nhà hương hỏa và mảnh vườn
có ba em nằm, mảnh vườn cho em quá nhiều kỷ niệm. Em ích kỷ đi bên cuộc đời, nhận
lãnh những điều cay nghiệt của nhân gian, nhưng lại vô vàn hạnh phúc vì được sống
thật với chính mình.
Em biết,
rồi một mai em sẽ ra đi, nên ích kỷ dặn lại con trai rằng: “Hãy để mẹ nằm bên
ông ngoại, hãy để mẹ được nghe tiếng vi vu tự tình mùa điên điển quê mình”. Con
trai em cười: “Mẹ cứ lo xa” cũng như ngày xưa thơ bé em thường nói thế với ông
ngoại của nó. Khi đã đủ trưởng thành để hiểu về kiếp nhân sinh, để biết nâng
niu tình máu mủ, thì người thân đã không còn bên ta nữa. Quay quắt và chua xót
biết là bao.
Em ngắm
làng quê mình một buổi chiều giáp Tết, nghe hương vị trẻ con trồi lên, thèm cái
ấm áp của ngày xưa, thèm được lủng đủng theo ba hái dưa. Hai tay hai trái to
tròn kẹp vào bên hông, nghêu ngao từ vườn vào nhà, có khi vuột tay tuột rơi,
nghe tiếng “bụp” mà xót. Ngó ba như biết lỗi, ba cười: “Không sao con”. Thích
nhất là những ngày tát mương bắt cá, cá ơi là cá. Nào lóc, rô, trê, thác lác…
nào rắn, rùa… Sao ngày ấy cá nhiều đến thế anh nhỉ? Sáng sớm em ra vườn hái
bông bí, có khi bắt được cả những chú rùa bò lên bờ, chiến công của em luôn được
ba kiêu hãnh: “Con gái của ba là nhất”, và anh hay cười ghẹo: “Thì ra, em cứ
thích ra vườn là để lùng sục chiến công”.
Nhớ những
lúc mẹ kêu: “Tết làm gì? Trăm chuyện lo”. Ba cười: “Chỉ cần hai cái mương là
mình ăn Tết hoành tráng, lo gì?”. Và đúng như thế, lúc nước rút gần cạn, lũ cá
lổm ngổm, chen chúc trông mà mê. Mấy chị em chẳng kể gì mẹ quát, cứ té tát xuống
bùn sình bắt chụp, bắt chụp…
Cá được
phân loại và cho vào các nồi to để rộng ăn dần. Và thế là lóc nướng trui gói
bánh tráng nè, trê trắng nấu chua với rô kho tộ nè, thác lác chiên sả ớt thơm lừng
nè, thêm một nồi thịt kho hột vịt… cùng với hũ dưa cải của mẹ, tài nấu ăn của mẹ,
làm nên một cái Tết quê đậm đà hương vị. Còn những chú cá được cho là nhỏ không
xứng ăn Tết thì được tẩm ướp đưa lên nia phơi khô. “Mấy con cá này nướng lên với
dĩa bông điên điển xào và xị đế là ba mày có thể làm thơ” - mẹ nói thế.
Và thật,
lúc ngà ngà ba biểu em ngồi bên phụ họa, trên tay là cây đàn guitar cũ sì - nó
là bạn ba từ thời trai trẻ hiển hách. Em là đứa con được ba “truyền nghề” từ nhỏ,
“chơi đàn không chuyên mà vẫn rất nghề” - ba nói thế chắc để động viên con gái.
Em đệm đàn bên tiếng hát vút cao của ba, có khi ngẫu hứng ba ngâm Kiều, ngâm Lục
Vân Tiên… Mấy chị em ngồi chen nhau nghểnh cổ, anh mơ màng, mẹ thì chẳng thèm bếp
núc nhà cửa gì nữa, ngẩn ngơ. Em vẫn hay tự hào: “Nếu không thất thế về quê, chắc
ba sẽ là một nghệ sĩ tên tuổi”, ba lại cười.
Anh ạ!
Điên điển vào mùa là Tết lại về, nói sao hết những ký ức đẹp trong em, nói sao
hết những da diết nhớ thương về những người thân yêu không còn bên cạnh, nói
sao hết những ngậm ngùi của ngày xưa…
Quê mình
giờ đổi thay nhiều, như cô thiếu nữ được khoác vào chiếc áo mới, như chàng trai
căng nhựa mùa khai hoa. Em ngắm làng quê mình một buổi chiều giáp Tết, nghe
đong đầy tình yêu thương người quê. Em cầu chúc cho tất cả bà con mình một cái
Tết ngọt ngào bên tấm chiếu giữa sân có đông người chen chúc, bên tiếng hát vút
cao… Hạnh phúc nào bằng, phải không anh?
Thôi, em
lại phải đi đây, lại tiếp tục công việc và cuộc sống phía trước. Anh hãy vui vẻ
và an lành nhé, dù đang ở nơi đâu. Góc trời riêng của chúng ta vẫn tím sắc mây,
bưởi nhà chú Bảy vẫn trĩu cành và ngọt lịm… Em lại nhìn thấy mấy cô cậu thanh
niên tay rỗ, tay lưới, cười vang từ đầu làng và vang xa những câu hò sâu lắng,
như tiếng hò ấm áp ngày nào của anh.
Điên điển
lại vào mùa, vàng rực một vùng quê.
LÊ THỊ THANH TUYỀN
________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét