tiếng
đàn kìm chạm nhau
sóng
phủ về bên dấu chân người lữ thứ
ông
lão buồn búi đầu sau gái
hát
những khúc độc hành an ủi phút cuối năm.
muốn
trở về chốn cũ xa xăm
nơi,
tuổi ba mươi ông đã từng hò hẹn
nơi,
trái tim trung niên căng mình chín mọng
giờ
còn đâu…
hoang
vắng nửa đời người.
thời
gian vô tình xô mái tóc ngang
nổi
nhớ thời xanh muôn đời cuộn mãi
dạo
bản đờn xưa xoa lòng người đất lạ
phím
có buồn sao vấp phải sương buông ?
tờ
lịch cuối cùng cũng rơi rớt phía sông
thuyền
trôi xa có căng buồm ngoảnh lại
khoảng
mênh mông ai đờn câu tứ tuyệt
sông
chùng chình níu kéo… phút cuối năm.
tứ
tuyệt buồn lẳng lặng trôi sông...
PHỤC SINH MÌNH
Thôi cảm xúc đừng tìm về ta nữa
Những câu thơ không cứu rỗi linh hồn
Ta thà chết - chôn đi đời thi sĩ
Chứ không thèm viết tiếp một câu thơ.
Thôi cảm xúc đừng tìm về ta nữa
Con chữ khờ sắp lại chẳng thành câu
Ta cũng sắp trăm ngàn lần... rỉ máu
Để chuyển mình viết tiếp một câu thơ
Thôi cảm xúc đừng tìm về ta nữa
Những dư âm tắt lịm dưới quan tài
Giờ ta chết - nằm đợi ngày - được sống
Phục sinh mình phá cách một câu thơ.
THỊ TRẤN ĐÊM
Thị trấn vào đêm
Buồn chạy theo dấu
chân mưa để lại
Mùi người thưa thớt
Những vũng sình nhập
nhoạng vết sương.
Thị trấn vào đêm
Người xoáy vào trận
buồn giả dụ
Mông lung
Câu hát bâng quơ
bung mình nhớ
Đèn xanh, vàng, đỏ
lập lại, lập lại,... chu kì
Ta cũng lập lại
mình bằng những trận đòn đêm.
Căng ngực trần ôm
thị trấn. Đêm
Cung nhạc chạm nhau
Fa thứ trượt khỏi
phím đàn
Xước ngang ta – đoạn
đường thế kỷ.
Thị trấn. Đêm
Chìm vào mộng mị...
HUỲNH NGỌC PHƯỚC
_______________________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
CHÀO XUÂN BÍNH THÂN & NGÀY THƠ VIỆT NAM 2016
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét