Lắng nghe những giọt thời gian chảy, mùi hương trầm nồng nàn
ấm cúng, tôi nhớ da diết, khát khao da diết giây phút đoàn viên. Ngoài kia trời
đất chuẩn bị chuyển mình qua khoảnh khắc của năm mới. Những tiếng dế vút cao
giữa không gian tĩnh mịch như thách thức cùng thời gian.
“Em sẽ trở về sau giao thừa, em sẽ trở về với anh và gia
đình sau khoảnh khắc đó”, năm nào em cũng nói vậy. Năm nay cũng thế, tôi nghe
quen rồi nhưng lần nào cũng chạnh lòng, thấy lòng mình trống vắng, bâng khuâng.
Nhìn đồng hồ tích tắc kêu khe khẽ, chỉ một chút nữa thôi là thời khắc
giao thừa sẽ đến. Nhìn vào tivi vẫn những dạo khúc rộn ràng, những lời chúc
mừng năm mới, những điệu múa mê say. Và kìa, tôi thấy em rõ mồn một, cùng với
điệu múa trên cầu truyền hình.
Mấy
ai thấu hiểu rằng, đằng sau những bài hát, bản đàn, điệu múa là một quá trình
tập luyện công phu. Và hơn nữa là sự hi sinh về cuộc sống gia đình, những thiệt
thòi cuộc sống. Vẫn biết rằng chưa bao giờ em làm tròn trách nhiệm nàng dâu,
chí ít là dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị mâm cơm đón giao thừa. Em chỉ trở về nhà
khi giao thừa đã đến. Nhưng không ai trách và cũng chẳng ai có thể trách bởi đó
là nhiệm vụ, là công việc. Ngược lại, cả nhà càng yêu thương em nhiều hơn.
Chúng tôi yêu nhau sau những tháng ngày sinh viên xa xứ. Đã
đi cùng nhau bên những triền sông ngợp đầy cỏ dại, nhìn về những con thuyền
hàng chài tất tả mưu sinh. Đã sánh bước cùng nhau bên những bờ biển trải dài
cát trắng, và từng đếm dấu chân mình trên cát bao la. Em là sinh viên của
trường nghệ thuật, còn tôi sinh viên sư phạm. Chúng tôi yêu nhau bằng trái tim
và chỉ trái tim. Có lẽ lúc đó chưa hiểu hết những bộn bề của cuộc sống sau này.
Vượt qua mọi rào cản, chúng tôi đến với nhau, và lập nghiệp ở một thành phố xa
quê.
Cuộc sống không màu hồng. Cuộc sống không phải lúc nào buổi
sáng mở cửa, nhìn giọt cà phê rơi và lặng ngắm những tia sáng đầu tiên của ngày
mới. Cuộc sống nhiều lúc phải đóng cửa và mở to tivi và không biết hoàng hôn
đang xuống. Nhưng có niềm tin và ý chí từ trái tim và khối óc, chắc chắn mọi
chuyện sẽ qua. Và chúng tôi sẽ lại ngồi bên nhau dưới vầng trăng rơi
khẽ, cảm nhận nơi đáy lòng mình hạnh phúc trào dâng với tiếng nói cười bi bô
con trẻ.
Sau ánh đèn sâu khấu, là những phút giây chạnh lòng, năm nay
mọi người tự túc phương tiện về quê. 0 giờ đêm khuya khoắt, không một chiếc xe
khách dọc đường. Em trở về nhà trọ, nhốt mình trong khối xi măng lắng nghe mùa
xuân đến trong tiếng nghẹn lòng, đợi ngày mai mới có xe về tết. Trời vào xuân,
tiết trời dịu nhẹ, những cơn gió thoáng qua vô tình quá, sao lại mang theo
hương trầm, mùi bánh chưng vương vấn vị quê nhà. Khoé mắt cay sè mà chỉ được sẻ
chia qua điện thoại, chỉ được đón tết cùng chồng với nỗi nhớ mong.
Mồng một tết, tôi rời nhà, chưa phải du xuân mà đi đón vợ.
Hình như mặt nước bên nhà xanh hơn. Lòng hồ phẳng lặng, những gợn sóng
nối đuôi nhau, tít tắp vỗ vào bờ. Thế đấy, nước vô tri vô giác, ở ngoài xa mà
luôn thôi thúc vào bờ để được nằm sóng soãi bên những hòn đá cuội và vạt nắng
vàng ươm, huống hồ con người. Và hình như, đồi thông ven đường tràn đầy sức
sống hơn vì những chồi biếc, phấn vàng vương cả không gian. Những ngọn lá xanh
rờn, nhọn hoắt hướng về nắng xuân mơn mởn như niềm tin bất diệt.
Phút đoàn tụ, hạnh phúc dâng trào, ôm nhau vào lòng và mùa
xuân trời đất hoà quyện. Thấy yêu hơn luỹ tre làng trước ngõ, kiên cường trước
những bão giông.
NGUYỄN VŨ TUẤN
___________________________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
CHÀO XUÂN BÍNH THÂN & NGÀY THƠ VIỆT NAM 2016
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét