NGỦ MÀN VÁY Ở NHA TRANG
Đêm
Chui vào váy em
Không dám nhìn lên
Trắng
chỉ bồng bềnh mây trắng
Cô đơn càng thêm trĩu nặng
Lệch ga giường
cô đơn xô lệch ga giường
Đêm
Biển Nha Trang không thôi vỗ nhịp
Cô đơn cũng nhào ra vỗ nhịp
Sóng thì vỡ xoà
Sao cô đơn lại vón cục kim cương
Đêm
Tôi rao bán cô đơn
Không ai mua thì tôi đem tặng
Người cũng cô đơn
Không dám nhận vì sợ nặng hai lần
Nhưng người ơi
Hai nỗi cô đơn hợp lại thành một
tình yêu hạnh phúc
Biển Nha Trang vẫn không thôi vỗ
nhịp
Sóng vỡ hoài
Sao không vỡ cô đơn
Đêm
Đêm
Chui vào váy em
Cùng cô đơn thức.
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ
MÔNG Ở SA PA
Ở Sa Pa không cần nghe bản tin thời tiết
Mây núi Hoàng Liên đủ làm mát nóng bức ngày hè
Vạch sương sớm những người đàn bà Mông lặc lè
Gùi cuộc sống của cả gia đình trên đôi vai bé nhỏ
Lặng lẽ hướng về Sa Pa
Họ đến từ Tả Phìn, Tả Van, Sín Chải, Hầu Thào
Những con dốc nối dài hi vọng
Những người đàn bà Mông
Nhặt nhạnh miếng no ở góc vỉa hè, ở góc bóng tối
Miếng đói miếng no nặng hơn núi
Lẩy ra từ lòng thương của người bốn phương tám hướng tụ về
Những bé trai bé gái oải mình trên lưng mẹ
Những người mẹ chưa kịp bước qua thời thơ trẻ
Hợp nên màu sắc quê nhà
Sa Pa
Sa Pa
Toàn cảnh núi non trùng điệp
Toàn cảnh vùng thấp vùng cao
Người vùng cao ở trong nhà thấp
Người vùng thấp ở dãy nhà cao
Cùng nghe tiếng chuông nhà thờ Đức Mẹ Mân Côi vẫn ngày ngày
điểm nhịp
Cùng uống phước lành chúa Trời ban phát cho mọi chúng sinh
Nhưng không đủ làm dịu mát cái nóng nực đói nghèo
của những người đàn bà Mông đang leo dốc
Cuộc đời chìm trong mây mù Fanxifăng.
ĐÁNH MẤT CÁNH ĐỒNG
Mỗi sớm mai
Tôi vươn vai trâu vươn vai một hai ra đồng
Tiếng thậm thịch gõ vào khoảng không trầm lặng
Tiếng phì phò phả vào thời gian trầm lặng
Hít hà mùi bùn non mùi lúa non mùi nắng non râm ran phế quản
Thẳm sâu trong tâm tưởng tôi thành khẩn vái lạy tổ tông đã để
lại
cho con cháu cánh đồng
Có một mai
Tôi thấy mất cánh đồng trong màn sương trắng mênh mông
Ôi trời! Cánh đồng biến mất
Bỗng tôi nghe thấy tiếng vọng từ cao xanh giọng nói mỏng
manh rất thật
Sương tan đi sẽ trả lại vẹn nguyên cánh đồng
Có một mai
Tôi thấy mất cánh đồng trong làn nước bạc mênh mông
Ôi trời! Cánh đồng đã mất
Tôi lại nghe thấy tiếng vọng từ cao xanh giọng nói mỏnh manh
rất thật
Nước rút đi sẽ trả lại nguyên vẹn cánh đồng
Có một mai
Cỏ bỗng vươn vai nuốt mất con trâu đầu cơ nghiệp để trước mắt
tôi
cỏ mãi bời bời cỏ
Tôi trở về lẳng lặng mang cày bừa liềm hái xếp vào một xó
Phía sau lưng cánh đồng vẫn nằm nguyên vẹn trên cánh đồng tổ
tông
Cánh đồng mênh mông
Chỉ mọc lên mấy cái cây hình ống
Tôi đứng lặng ngước lên trời cao chờ nghe tiếng vọng
Nhưng lại nghe thấy từ trong tâm tưởng
Cánh đồng không còn khi hết nông dân.
PHẠM THUẬN THÀNH
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét