Năm học 1977-1978, có một người bạn từ Tp HCM chuyển về học ở Châu Đốc. Bạn ấy ngồi chung bàn với tôi và hai đứa đã nhanh chóng thân nhau vì chúng tôi cùng sở thích... đọc sách.
Thời gian đó, tôi vô cùng hạnh phúc vì đã được bạn cho mượn nhiều quyển sách hay mà ở Châu Đốc tôi chưa hề thấy, như Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà, Vô gia đình, Trong gia đình, Ngựa chứng sân trường... và nhiều tác phẩm khác của Duyên Anh, Từ Kế Tường, Mường Mán... (có thể lúc đó tôi mới học lớp 10, còn ngây ngô, chưa biết tìm đọc nhiều sách ngoài những quyển tiểu thuyết của nhóm Tự lực văn đoàn... được học trong nhà trường).
Đặc biệt lần đầu tôi thật xúc động khi cầm trên tay quyển "Bông hồng cài áo" của thiền sư Thích Nhất Hạnh. Tôi đã say sưa đọc một mạch hết quyển sách này. Xếp sách lại, tôi mới hay nứơc mắt mình đã chảy! Tôi nằm mơ màng trên võng sau nhà thật lâu và sau đó tôi đã ôm chầm lấy mẹ tôi khi bà vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa. Cứ thế, tôi đã không nói được lời nào với mẹ tôi như nhà sư đã khuyên (không hiểu sao tôi lại ngựơng ngùng đến thế dù tôi rất thương mẹ).
Tôi cứ đọc đi, đọc lại quyển sách này, mỗi lần đọc là mỗi lần xúc động ngập tràn, thương ba mẹ vô cùng! Tôi đã đi tìm khắp các nhà sách ở Châu Đốc nhưng không có quyển sách này và cuối cùng tôi đã quyết định viết lại quyển sách (lúc giờ không có máy photo, Polpot thì pháo thường xuyên vào Châu Đốc).
Quyển sách được tôi viết trên loại giấy pu-luy mỏng có trang trí hoa văn, loại giấy để bàn tiệc đám cưới, và tôi tự kết chỉ, đóng thành tập. Ba mươi chín năm qua, nhìn lại cuốn tập mình viết vẫn thấy xúc động, bồi hồi như mới viết xong hôm qua!
Quyển tập được trang trí đơn sơ, chữ viết chưa cứng nét nhưng nó là báu vật của tôi suốt bao năm nay vì nhờ nó mà tôi hiểu thế nào là tình mẹ thiêng liêng; tôi biết tận hưởng niềm hạnh phúc bên mẹ tôi những ngày tháng ngắn ngũi cuối cùng trong đời (tháng 10/1977, mẹ tôi đã vĩnh viễn bỏ tôi đi).
Lúc ấy, tôi mới vào học trường CĐSP, nhưng nỗi đau mất mẹ đã khiến tôi không thể học được, tôi đã bỏ học về nhà, sống trong nước mắt, trong những kỷ niệm êm đềm với hình bóng mẹ và tình yêu thương của ba. Năm học sau, ba tôi, thầy chủ nhiệm, bạn bè đã động viên trở lại giảng đường.
Gần bốn mươi năm nay, nỗi đau mất mẹ đã như một vết thương chưa hề lành lặng trong tôi. Hình ảnh yếu đuối,hiền lành, tình yêu thương con vô bờ bến của mẹ luôn ở trong trái tim tôi, nhất là vào dịp lễ Vu Lan hay những ngày rằm. Vào những ngày này, chị em tôi hay theo mẹ ba đi lễ chùa (chùa Châu Long - Châu Đốc).
Dù tôi biết được quyển sách này hơi muộn và đã không thực hiện được lời khuyên của thầy Nhất Hạnh, nhưng tôi rất biết ơn thầy, biết ơn người bạn học; qua quyển sách, tôi đã biết thế se nào là phép mầu của tình mẫu tử!
Thầy Nhất Hạnh khuyên rằng: Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ, nói với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền... Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi! Mẹ có biết không?". Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, vừa nhìn anh, vừa cười và hỏi: "Biết gì?" - vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười thật trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?"...
Tôi thích nhất đoạn viết trên trong quyển Bông hồng cài áo nhưng tôi đã không thực hiện được lời khuyên của thầy khi mẹ tôi còn sống và đó là nỗi ray rứt của đời tôi. Nhưng các bạn ơi! Những ai còn cha mẹ, bạn đang là người rất diễm phúc, bạn hãy tận hưởng niềm hạnh phúc ấy và theo tôi bạn chỉ cần nhớ thế se này là đủ: "Ai còn mẹ hãy đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!"... Xin kính chúc bạn mùa Vu Lan an lành, hạnh phúc và tràn đầy tình yêu thương!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét