GIAO MÙA
Đông già đằng hắng
ra đi
Xuân non rục rịch
trước kỳ đến thay
Hai mùa khiên
cưỡng bắt tay
Mặt trời ngủ gật làm
ngày ngắn sai
Chồi non đâm trộm sớm mai
Nịnh xuân mau tới vật nài đông qua
Thời gian rón rén xông nhà
Tuổi con thơm mới tuổi cha mẹ nồng
Bóng chiều cúi mặt bên sông
Heo may níu áo cải ngồng vu quy
Bèo tây ganh tị cúc quỳ
Đào mai luống cuống dậy thì vào xuân
Giao mùa giao những... phân vân
Giao ai gánh nặng nợ nần đòi giao?
Giầu thư thái ngắm... sang vào
Nghèo quần ống thấp ống cao... chạy hèn
Mới hay mùa cũng bon chen
Buồn vui được mất nhá nhem giao lòng
Người vui - xuân, kẻ buồn - đông
Mặc trời đất có hoặc không giao mùa !
GIAO THỪA... THIẾU ANH
Đảo xa... triều nổi hay ròng?
Có hay trời nắng nhưng lòng em mưa
Bao mùa thui thủi
đón đưa
Bấy lần đếm ngược giao thừa thiếu anh
Cô đơn rỉ máu không lành
Em mang kỷ niệm dỗ dành nhớ thương
Tiếng chim lăn lóc bên đường
Mai vàng biếng sắc Quỳnh hương nhác nồng
Giao thừa hai nửa mênh mông
Vui xuân gượng gửi vào đông nỗi buồn
Lòng em trống trải gió luồn
Nửa thì toang mở nửa luôn then cài
Chông
chênh giữa khoảng nay - mai
Khoảng
giao ngắn bớt... thêm dài chông chênh
Thuyền không lái dạt lênh đênh
Vắng
anh em dạt nổi nênh thiếu thừa
Mình
nhường vui lỗi hẹn xưa
Cho bao
người đón giao thừa có nhau !
VẮNG EM
(Tặng
vợ nhân ngày Valentine)
Em đi vắng mấy hôm nay
Ngày như mỏng bé, đêm dầy rộng to
Việc nhà ai đặt tên cho
Loay hoay đánh vật mày mò trước sau
Út cưng đòi mẹ khi đau
Áo quần chờ giặt, nhà lau đợi người
Nhà buồn thiu bếp tắt cười
Cái vui teo héo cái tươi bồn chồn
Không em giấc ngủ không hồn
Bữa ăn không vía hoàng hôn... không chiều
Có đi về phía thương yêu
Không em mới tỉnh được nhiều cơn mê
Không em trăm việc bộn bề
Anh như khách trọ ở thuê nhà mình
Em như sông lặng hy sinh
Biển vô tâm đến... vô tình với sông
Em theo con nước nắn dòng
Xuôi về phía biển - con, chồng đầy vơi
Em cười nhân hậu với đời
Mặc anh “chê” vợ khen người không quen
Thương đêm trăng vắng nhớ đèn
Anh yêu hạnh phúc có em trong đời!
NGUYỄN XUÂN MÔN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét