người đã về chưa mà mưa bay
mà con sóng vỗ nước vơi đầy
có hay bên dốc khuya còn thức
một bóng tôi buồn nghe gió lay
người có ngồi bên hiên tàn phai
mà thương ngầy ngật những chiều say
thấy con bướm nhỏ hôn vòm lá
mê mải tìm quanh một kiếp ngài
lá cỏ còn đau ngày mưa tuôn
như đời tôi gánh núi thơ buồn
không ai biết tàn mùa hoa cúc
tôi chờ mà người có về không
còn một góc trời riêng thiết tha
buổi tôi ngồi đếm những mùa qua
nghe những chiều rơi buồn muốn khóc
lùa khói cho sầu qua lũng xa...
Mùa xuân vụn vỡ
nơi tôi đến một trời đầy thương nhớ
dấu cô liêu sương ướt đẫm môi người
níu chút gió giữa mây chiều vời vợi
con bướm vàng khẽ hát mộng tương tư
tôi ngồi đợi mùa xuân về lần nữa
chờ miên man thao thiết nụ hôn người
những buồn vui khi tay người khép cửa
nụ hôn nào ám thị một đời tôi
nghe nỗi nhớ tràn về như giông bão
buổi người đi mưa buốt một chân trời
tôi lận đận một đời mờ cơm áo
nên yêu người cũng bất lực - đành thôi
người là gió nên rồi về với gió
còn lại buồn ngơ ngác một mình tôi
nghe đau buốt một mùa xuân vụn vỡ
chiều ngồi nghe cơn gió tạt bên trời...
Nằm mộng ở Bạc Liêu
có phải xuân về trên mắt em
tôi nghe đêm rớt nụ hôn mềm
nghe câu vọng cổ chìm trong gió
và tiếng đàn kìm ngây ngất đêm
hay xuân trải đầy trên môi ai
tôi mơ xiêm áo lộng trang đài
có làn gió chướng về lơi lả
giọt nắng xuân hồng thơm sớm mai
xuân sẽ ngập ngừng trong tay em
thả mây cho nắng ngập êm đềm
đêm mơ em múa nhà Công tử
tưởng khúc nghê thường trôi giữa đêm
Bạc Liêu thương quá mà nằm mộng
sáu câu vọng cổ vẳng trong chiều
tôi ngồi vớt nắng dòng sông rộng
nghe sóng bềnh bồng trong mắt xiêu...
NGUYỄN MINH PHÚC
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét