Như một thói quen
Được gặt từ năm tháng
Trên chiếc xe quèn ương bướng
Mớ thịt cá tươi xanh roi rói
Trái khổ qua đắng đót lòng tôi
Thêm chùm thiên lý
ớt hành ngò rí
Tôi
Một bà nội trợ chăm chỉ
tất bật làm cơm
Tay rửa sạch thơm
Lôi từ trong tủ bộ quần áo phẳng phiu
Chiếc khăn to
Chiếc khăn nhỏ
Rồi dọn bàn so đủa
Chén đã hong khô
Ngồi chờ… đứng đợi…ngồi chờ
Một tiếng còi xe quen thuộc vang xa
Thời gian đằng đẳng trôi qua
Kim đồng hồ nhích dần mỏi mệt
Đêm đã dần khuya
Khăn to khăn nhỏ ngủ gà ngủ gật
Nào ai rửa mặt lau mình
Cơm canh lạnh tanh cá kho ráo mặt
Tôi! Sao vậy tôi ơi!
Còn đâu lối về mà mong đợi mỏi mê
Đã khuất xa rồi thời thiếu nữ tươi xanh
Hơ lửa làm chi chiếc áo cũ mong manh
Cho mắt ướt
Chạnh lòng hoa cải úa!
CHỢT
NGHĨ …
Đêm
tràn đêm ngược gió
Lời
dịu êm cong môi mặn chát
Ùa
về khơi ký ức những ngày vui
Có
gì đâu lời nặng nhẹ tìm nhau
Câu
khiên cưỡng chát chua đắng đót
Đời
có bao lâu
Sao
nỡ làm nặng lòng nhau bất chợt
Bão
lộng gió ngàn
Thăm
thẳm niềm đau
Chợt
nghĩ ai kia
Có
lẽ cũng đăm chiêu
Còn
bao điều khuất tất
Giữa
dòng đời tấp nập
Đành
thôi
Ta
lạc mất nhau rồi !
TÌNH
XA
Tình
nhỏ anh thả vào thơ
Muộn
phiền nắng sớm chiều mưa não lòng
Trách
chi biêng biếc trầu không
Quả
cau bổ ngữa nên đành mất nhau.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét