Thời gian kỷ niệm xanh mơ
Bao mùa mưa nắng hững hờ phôi pha
Hoàng hôn thắp nỗi nhớ nhà
Mắt ai có bóng chiều tà tái tê
Người xa nhớ một miền quê
Phong sương dừng bước… quay về xứ xưa…
Bãi phù sa… bến đò đưa…
Đồng khoai đánh luống, ruộng dưa cuốn giồng
Nón nghiêng đổ nắng bên sông
Bay bay áo trắng mênh mông Thu vàng
Đồng xa tiếng Cuốc kêu vang
Thoáng về nỗi nhớ xóm làng xa xưa
Gió lùa hương đất thoảng đưa
Tre gầy rủ lá, bóng dừa mơn man
Cô đơn đường nắng chang chang
Gió bay… bay lá me vàng về đâu
Vườn ai rụng trắng hoa cau
Mướp vàng lối ngõ, phai màu đợi trông…
Chiều tàn… nắng tắt bên sông
Chùa xa chuông đổ… lúa đồng hương bay
Cò về ngủ trắng cành cây
Phiêu phiêu đò chở trăng gầy trong sương
Khói thơm… sắn nướng củi vườn
Thềm trăng yên ắng mùi hương bốn bề
Vườn sau tiếng Dế vọng về
Võng đưa… chao mãi câu thề dở dang
Thương người xa xứ dặm ngàn
Hồn tan theo bóng nguyệt tàn trong sương
Đêm huyền thấm đẫm mùi hương
Hoa quê Dủ Dẻ ngát đường trăng suông
Nửa khuya… sóng vỗ buồn buồn
Trăng thanh trắng nõn… trần truồng tắm sông
Hồn trăng rơi chén rượu nồng
Hỏi trăng… người ấy lấy chồng bao năm?...
“Trăng
tròn chỉ có đêm rằm
Tình ta
tháng tháng, năm năm vẫn tròn…”
SANG
ĐÒ
“Buồn
trông con nhện giăng tơ…”
Một mình quán vắng, bên bờ sông xưa
Ngồi chờ một chuyến đò đưa
Cho tôi gặp lại… tình vừa xa bay…
Em về quê cũ chiều nay
Đồng xanh nhẹ gió, cò bay trắng đồng
Môi em thắm, má em hồng
Mắt em đen biếc, mênh mông xa vời
Chiều nghiêng nắng đổ rơi rơi
Rơi trên tà áo giọt vơi giọt đầy
Gió đùa qua ngọn cỏ may
Áo em bay với hoa bay trang đài
Tóc thề buông xõa chia hai
Nửa ôm ngực nhỏ, nửa cài vai suôn…
Chiều xưa… nắng nhạt qua hồn
Hàng mi khép kín, nụ hôn nồng nàn
Chợt nghe có giọt nắng tan
Trên môi thơm ngát Hoàng Lan hương nồng…
Từ người áo cưới qua sông
Hai bờ ngăn cách… buồn cong nhịp cầu
Tàn mơ… ly rượu, miếng trầu
Mỗi người, riêng một khối sầu chứa chan
Thôi đành, dang dở cung đàn
Tình đầu nay đã lỡ làng, truân chuyên
Tội người bạc phận vô duyên
“Bây
giờ ván đã đóng thuyền…” còn
đâu ?
Thôi thì như nước qua cầu
Năm năm còn một bóng sầu hôm mai
“Một
mai ai chớ bỏ ai... ”
Lá trôi dòng nước… tình phai nào ngờ
Tình xưa nghĩa cũ... ơ hờ
Tôi – Em… là chút tình cờ thế thôi !
Nỗi buồn em… nỗi buồn tôi…
Trách chi Trời lại nhân đôi nỗi buồn…
Chiều nay chớp biển mưa nguồn
Một mình ngồi với rượu suông, hương thừa
Bao năm… luyến tiếc người xưa
Thương em vẫn đợi… tình chưa sang đò…
LỖI
HẸN
Tôi về… đốt lửa trong mưa
Tìm trang Tình Sử… ngày xưa yêu người…
Em xưa… thuở mới hai mươi
Xuân thì vừa đến cho người ngẩn ngơ
Dáng xa như thực như mơ
Tóc thề trong gió hững hờ buông lơi
Liêu trai mắt biếc in trời
Bờ môi hé mở gọi mời nụ hôn
Tiếng cười rơi nhẹ vào hồn
Pha lê vỡ hạt vô ngôn dịu hiền
Chiều châu thổ… sáng bình nguyên
Nhìn em thơ trẻ hồn nhiên cánh chuồn
Yêu nhau yêu tới ngọn nguồn
Cái vui xẻ nửa… cái buồn chung nhau…
“Ông
Tơ ghét bỏ chi nhau
Chưa
vui sum họp đã sầu…” riêng ai
Em xa… hoang phế đền đài
Thềm rêu, ngói vỡ, tường phai bụi mờ
Thuyền trôi lạc bến lạc bờ
Bóng chim tăm cá bơ vơ bềnh bồng
Gọi người lạc tiếng chênh chông
Nghe trong đồng vọng hư không vỡ òa
Mưa Ngâu tháng bảy nhạt nhòa
Cầu Ô Thước… dải Ngân Hà tàn phai
“Một
mai ai chớ bỏ ai
Chỉ
thêu nên gấm, sắt mài nên kim…
Tìm em
như thể tìm chim
Chim
bay biển bắc, anh tìm biển đông…”
Mai người lỗi hẹn về không ?
Buồn lên héo ngọn Sầu Đông… sầu đời…
Bỏ tôi… lạc giữa đất trời
Em đi… vui với cuộc đời tư riêng
Trời cho nợ… chẳng cho duyên…
Sao cho trọn nỗi muộn phiền mình tôi ?…
Nha Trang, tháng 4. 2018
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét