Dùng chữ như thế không hiểu có thỏa đáng
hay không, nhưng tôi có nhiều trải nghiệm về con chữ viết tay, và coi nó trọng
lắm...
Thời tiểu học của tôi hãy còn nắn nót chữ
với môn tập viết như sĩ tử ngày xưa: bút lá tre ngòi sắt, lọ mực, dòng kẻ
nghiêm cẩn trên tráng vở úa vàng lẫn rơm cồm cộm. Cô giáo kẻ mẫu trên bảng đen
và viết bằng phấn trắng có thể hơn công phu thư pháp ngày nay. Nét nào ở tọa độ
nào đâu ra đấy, và chiếc thước nặng trĩu trên bàn giáo viên "hỗ trợ"
đám học trò rèn chữ không khác chiếc thước trong thiền đường với chi li tư thế
thiền sinh. Đương nhiên không nghiêm cản bằng cung cách nho sinh ngày trước
song xa xôi với cách viết chữ thời @ bây giờ vời vợi.
Học ít, song tôi trọng chữ đến mức bạn bè coi là..quá đáng! Và thời chữ "công
nghiệp" vi tính hóa đánh đòn tiêu diệt cái đẹp chữ viết tay, hiếm hoi mới
thấy chữ đẹp, không chỉ giới bình dân học ít, ngay tầng lớp trí thức mới chữ
nghĩa vẫn vụng về cẩu thả, câu "nét chữ nết người" có khi sai bét!
Khó đoán.
Rồi mail của gmail và yahoo cùng sms bởi
điện thoại di động đánh đòn bồi, cứ như công nghiệp ở Anh xa lắc tiêu diệt máy
dệt thủ công vậy! Tôi, và có lẽ không chỉ có tôi, có cảm giác thèm nhìn nét chữ
đẹp ngày trước.
Có lúc khủng hoảng, bi kịch, một mình, 10
năm như thế, đơn côi. Bất nhiên thèm ghê gớm một cánh thư tay của ai đấy, vài
dòng cũng tốt, gửi đường bưu chính có dấu
nhật ấn với các con tem xinh.... Và, trải nghiệm khó tin đã diễn ra cách đây gần
10 năm.
...Tôi vừa dùng máy ảnh chụp lại các trang
viết cùng phong bì cùng các dấu nhật ấn mực đen từ 2008 gửi từ Bỉên Hòa đến Tắc
Vân, Cà Mau, cho tôi. Một vị bác sĩ trưởng khoa ngồi nắt nót viết hai trang bằng
nét chữ đẹp khó cưỡng, đều thẳng trên nền giấy không kẻ, một câu chuyện đầy cảm
xúc, thân ái và liền mạch... Có nhiều chuyện có nói cách chi cũng khó khiến người
ta tin: tôi thoát khỏi trạng thái trầm cảm
nhẹ, đứng lên, và mạnh mẽ, từ đúng một cánh thư tay! Và, đấy là liệu pháp chỉn
chu của một thầy thuốc chuyên khoa có nền học vẫn cùng chuyên môn giỏi.
Đọc nhiều, tôi nhó những gì như dấu ấn
phải nhớ: chuyện thời đoạn cuối bên Xô Viết có nhiều nhà văn vì sự kiểm duyệt
không viết được đã phẫn uất tự sát! Nét chữ, con chữ, khi ấy, là một lối thoát
tư tưởng.
Bác sĩ Nguyễn Gia Khanh, vị thầy thuốc đã
kể, từng xử lý ca bệnh bằng con chữ, liệu pháp bút đàm: một nữ bệnh nhân uất ức dồn nén nhiều đến bệnh lý tâm thần và
cấm khẩu thời gian dài. vậy mà với
phương pháp tiếp cận và tạo tâm thế cho cô ấy viết hết nội tâm mình, bệnh nhân từng chút một cởi lòng, nói được, trở lại cuộc sống.
Không có chuyên môn sâu về ngôn ngữ và tâm
lý, nhưng vai trò chữ viết với người viết và người đọc là dễ nhận thấy, viết
tay. Cảnh huống của tôi là ví dụ sinh động?
Mừng khi xuất hiện trào lưu quay về với
con chữ chỗ này chỗ khác. Lò luyện chữ có đông học trò, các trang viết đẹp được
trân quý đưa lên mạng, tín hiệu hay.
Cũng như mọi sự, cái mói cũ đan xen vùn vụt
qua, song sự căn bản vẫn vậy, đến lúc nào đấy cái mới bão hòa và người ta thấy càn sự cân bằng: nhu cầu tìm về chữ
viết tay và viết đẹp là tự nhiên và nên.
Còn tôi nâng niu cánh thư chuyển phát
nhanh như bằng chứng về hiệu năng con chữ, nó có tác dụng kích hoạt tâm hồn,
khơi thông tư tưởng và hơn thế.
Bạn có chia sẻ được không?
Bạc Liêu, 06/04/2018
Nguyễn Thành Công
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét