NGÀY ĐÓ EM VỀ
Trao lời hẹn cho chiều thu
gần lại,
Để chút bồn chồn dẫn dắt lối
vào tim.
Em đã đến với tôi chiều thu
đó,
Chẳng muộn màng chi khi tình
vẫn dõi tìm.
Ngày đó em về quãng đường
khuya se lạnh,
Một thoáng ngỡ ngàng cũng đủ
ấm bờ vai,
Chẳng phải xa xăm chỉ chợt về
để nhớ,
Mà cả đời nhau nặng nợ một
nỗi chờ.
Ngày đó em về, phố đêm buồn
hiu hắt,
Ta vẫn rạng ngời dâng hiến
mấy lời yêu,
Ngày đó bên đời có một lần
thánh thiện
Đề được trăm năm se chặt một
lời nguyền.
Ngày đó em về lòng tôi bỗng
thênh thang,
Giữa chồn bình yên với bao
điều mơ ước,
Trăn trở thêm gì với những
điều chưa được,
Cứ nắm tay nhau đi trọn một
con đường.
THUỞ ẤY VỀ ƯƠM
NẮNG
Thưở
ấy mây trời giăng kín quá,
Anh về ươm nắng ở trong thơ,
Pha màu điểm lại khung trời xám,
Gói nắng hanh vàng hong tóc tơ.
Thưở ấy dường như anh đã yêu...
Nên cứ suy tư mỗi buổi chiều.
Lá rụng ủ nồng vuông cỏ cũ.
Mười ngón guộc gầy sầu hoang liêu.
Thưở ấy anh mơ làm thi nhân.
Siêng ươm hoa nắng ở trong hồn.
Thương yêu chải chuốt vần lục bát
mang đổi cho nàng... dăm cái hôn.
Thưở ấy bây giờ sao quá xa.
Lối xưa nắng rụng mấy chiều tà,
Anh về ủ lại trời mơ cũ.
bỗng thấy chạnh lòng ta với ta.
THỦ THỈ VỚI
TÌNH AI
Ồ tuyệt diệu
nụ cười trên môi khẽ,
Nụ hôn tình run rẩy trái tim em.
Em đã đến bên biển chiều lặng sóng
Gió mơn man ru cơn mộng êm đềm.
Tôi chợt thấy nụ cươi tươi hơn thế,
Trên môi
người đã muộn một đời yêu,
Nên rất nhẹ
tôi gieo vần thơ nhé,
Tặng riêng
em và tặng cả cho người.
Tình yêu ấy
nồng nàn nhưng bất chợt,
Phút tương
phùng hòa nhịp đập buồng tim,
Một ánh mắt
khiến lòng ai xao động,
Phút chia
tay quay quắt một lối tìm.
Tình dẫu muộn
cũng xin đừng vội vã,
Yêu nhau rồi chút giận dỗi hao hanh.
Đừng như thế mà thời gian hoang phí,
Vòng tay yêu sẽ thủ thỉ dỗ dành.
Tôi góp nhặt
dấu tình yêu đọng lại
Giữa mặn nồng lưu luyến khó phôi phai.
Về kết lại sợi tơ tình mềm mại
Để trăm năm nặng nợ bởi một ngày.
KHÚC TỰ TÌNH
Gìn giữ tình yêu giữa chốn bụi trần,
Đừng có chồn chân mà gục chết,
Đừng thoi thóp làm giấc tình mỏi mệt…
Hãy yêu đi cho ấm áp một đời
Xin đừng nhé làm bóng chim tăm cá,
Cho trùng trùng, hun hút thốt lời yêu,
Xa rời chốn mộng du ôm nỗi nhớ
Để trăm năm cũng chỉ một dạ chờ.
Có người bảo nhớ nhung là lửa đốt,
Lắm khi lòng cuộn sóng những bão giông
Ừ có lẽ, bởi không là như thế,
Thì tình yêu đâu có những mặn nồng.
Xin giữ niềm tin dẫu lắm bụi trần,
Tình ta đó như đãi vàng trong cát,
Hãy cứ cho đi đừng tính toan mất mát,
Để tuyệt vời muôn thuở - đó là yêu.
Kha Anh Tuấn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét