KHOẢNG TRỜI TUỔI THƠ
(Tặng anh Trần Thiên Lượng)
Anh lớn lên từ cánh đồng làng
Bên củ sắn, củ khoai, cây rơm vàng óng ả
Đón nắng ban mai, tắm mưa chiều hối hả
Vít cành sim, hái quả chín đầu mùa.
Anh lớn lên bên mái lá gió đùa
Đôi quang gánh nặng oằn thêm dáng mẹ
Gánh thóc, gánh rau - dài theo phiên chợ
Lưng áo mẹ sờn, dép mòn vẹt đế, quai.
Anh lớn lên qua bao tháng năm dài
Đun bếp củi sim, khói cay nhòe khóe mắt
Gà gáy sang canh, mẹ cơm đùm, cơm vắt
Gói chiếc mo cau thơm hương muối lạc, vừng.
Anh lớn lên bên những đám chuối rừng
Mẹ tất tả - đốn về - ngày giáp tết
Gánh cỏ xanh um quên đường xa mỏi mệt
Cho trâu, bò nhấm nháp mấy ngày xuân.
Anh đi xa, nỗi nhớ cứ lưng chừng
Thương buổi trưa ngóng mẹ về đói lả
Tíu tít tranh nhau từng chùm mây, chùm vả
Ăn trái buông rừng - mà nỗi nhớ chưa buông!
Neo vào lòng là hai tiếng "quê hương"
Nghe gió thổi về miền xưa trằn trọc
Chuyện bể dâu, bao đổi thay chóng mặt
Chỉ có vườn sim - hoa tím - mãi đợi chờ.
ĐỢI
(Viết cho anh)
Mai vàng nở muộn
Rực cả tháng hai
Mưa rây rắc đổ
Buồn vương mắt ai.
Mùa xuân sắp cạn
Lộc, chồi biếc xanh
Thì thầm gió hát
Chờ anh! Chờ anh!
Mấy lần mẹ cản:
"Đừng yêu An ninh
Cái nghề Tình báo
Hiểm nguy rập rình!"
Yêu rồi mới vỡ:
Anh biền biệt xa
Ngày dài công tác
Đêm thành bao la!
Tiếng cười trong trẻo
Trắng vệt lau thưa
Bóng chiều úp mặt
Ôm lời hẹn xưa.
Anh đi qua núi
Anh đi qua nương
Tình em gái nhỏ
Theo anh dặm đường.
Xa nhau mải miết
Nỗi nhớ mênh mông
Trầu cau đã sẵn
Đợi tình đơm bông.
MÙA HOA Ô MÔI
Tháng tư về lòng cứ mãi vấn vương
Có mùa hoa nở trong chiều mê mải
Anh đi xa có bao giờ về lại?
Ngắm "hoa đào" (*) rơi trên bến Ô Môi.
Làn nước xanh - ngày ấy - đã xa rồi
Con sông xưa cũng cằn khô trơ đáy
Mặn ngập sâu, hàng Ô Môi vẫn vậy
Hoa đỏ hồng, thắp sáng cả vùng quê.
Tháng tư dài như ngày nắng lê thê
Mùa hạn mặn, thương cánh đồng châu thổ
Lúa rũ mình - cháy vàng - trăm cây số
Mong mưa về - đau đáu cuộc hồi sinh.
Buổi chia tay ta chẳng giữ nổi mình
Nên cái ôm bất ngờ không định trước!
Nên nụ hôn chẳng cam lòng cách biệt!
Nghe ngọt ngào, đăng đắng vị Ô Môi.
Đã bao đời hàng cây vẫn xanh tươi
Đứng hiên ngang, vững vàng trên đất mẹ
Màu hồng thắm - giữa trời - hoa gọi khẽ:
Xin đợi nhau - thêm kiếp nữa - luân hồi!
Ta chờ người - xin hóa đóa Ô Môi...
Nguyễn Thị Mai Trâm
______________________________
Chú thích : (*) Hoa Ô Môi được mệnh danh là "Hoa
đào miền Tây".
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét