Vầng trăng con gái
lơ ngơ lạc giữa dốc đời
chị tôi lỡ chuyến đò đời qua sông
bài ca còn ấm xuân nồng
vầng trăng con gái không chồng se duyên
bến tình câm lặng triền miên
phấn son cay nghiệt chung chiêng đời mình
chị mơ áo lụa phơi tình
đâu hay xuân sắc tạc hình phù du
chị giờ về với nghìn thu
vầng trăng hao khuyết mịt mù gió giông
còn ai phơi áo lụa hồng
gối chăn nào ấm giấc nồng xuân viên
cõi tình lỡ bến truân chuyên
chị ôm dang dở đời riêng lặng thầm
tình yêu để lại vết dằm
vầng trăng con gái tấy bầm bao năm
trăng ơi sao chửa kịp rằm
đã buồn rơi lệ khóc thầm chị tôi...
Em gái sóc trăng
tôi về
gặp một mùa trăng
đêm
buông huyền diệu Sóc Trăng chòng chành
theo em
lạc mấy thác ghềnh
liêu
xiêu chợ nổi mông mênh vườn cò
Sóc Trăng
ơi chớ hẹn hò
lỡ tôi
đứng đợi mà đò không đưa
lỡ
xuồng tôi ghé sông mưa
tìm cô
em gái năm xưa chưa chồng
nầy mưa
nầy nắng bềnh bồng
nầy
ngon bánh pía bánh phồng Ngã Năm
nghe
tình đậu bến trăm năm
tôi về
em hứa qua rằm mối mai
mốt mai
đời ngút sông dài
lỡ
thương em thiệt tìm ai hẹn hò
thò tay
mà bứt cọng ngò
Sóc
Trăng em chớ... giả đò ngó lơ...
Hái đóa phù dung
đưa tay
hái đóa phù dung
mới hay
ngày đã chập chùng hư vô
nghe
dâu bể rụng sông hồ
hay đời
đã mục cành khô thuở nào
còn
trong ngơ ngẩn chiêm bao
có ai
về đợi cõi nào phù du
mưa
buồn thả một lời ru
bóng
tôi ngồi với thiên thu bụi mờ
khói
trầm đau buốt cơn mơ
người
từ cuối gió về bờ lau thưa
ngậm
ngùi chạm điếng mùa xưa
trần
gian mấy nẻo âm thưa bẽ bàng
tôi ngồi
riêng nỗi sầu mang
nhánh
phù dung trắng chiều tan tác buồn
nghe
đời ghềnh thác mưa tuôn
sầu tôi
tay níu tình buông rã rời…
Nguyễn
Minh Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét