Anh sẽ lục tung những nơi em sống,
em có tin không?
Cả một thế giới tuổi thơ - em chan chan trong nắng,
Và mơ...
Em mơ gì em biết không , khi em tắm tiên giọt nước vỡ
ra những đóa hoa, chuẩn bị tỏa hương cho mấy chục năm sắp tới?
Thời đó hình như em không biết buồn , hình như để dành
cho những tháng ngày sau này buồn , buồn chín lịm .
Một mảnh vỡ ký ức chiến tranh em đã lội qua, em ngồi
bên sông giặt áo, giặt mà không mộng.
Anh đã lục tung, và anh đã ghen những đôi mắt ve vuốt
mái tóc phía sau em
Anh ghen với cây Bạch dương ,anh ghen với tuyết ở một
đất nước xa, đã làm buốt da thịt em
Anh ghen mặt trời ở thành Roma lặn xuống đã cứa vào em
một hoàng hôn buồn
Anh ghen những ai đã làm em khóc, kể cả
nỗi cô đơn em
Anh sẽ lục tung,
anh sẽ cày xới tất cả trả về hoàn nguyên
Anh sẽ gieo cấy những điều em thích
Mọi con đường đầy hoa
Giữ nguyên mặt trời mọc mỗi sớm mai, trưa chiều đều
vứt bỏ
Anh tha cả gió, gió thu về khe khẽ hát ru em
Anh bắt Trăng luôn rằm, nếu có chệch nghiêng thì chỉ nghiêng
mười sáu
Bỡi em luôn là mười sáu tuổi ở trong anh.
VÀ EM ĐÃ MÚC
NHỮNG GÁO ÁNH SÁNG
Đã cởi hết cúc - và em đã múc những gáo ánh sáng
Em đổ xuống tóc - em đổ xuống vai - em đổ xuống?
Em đổ xuống ruột gan em
Ngày ngày em kỳ cọ và thanh tẩy
Ta đã thấy một khối sáng
Một viên ngọc biết nói
Có thể em sẽ không thấy em
Có thể người tình cũ của em sẽ không thấy em kia nữa
Những người bạn đồng hành càng không thể
Không thể thấy em qua lăng kính ánh sáng
*
Ở đó một thỏi đá tôi tối
Một hòn đất tôi tối
Một cục than tôi tối
Em trong suốt như pha lê
Em dễ vỡ
Ánh sáng đã vá lành
Em vẹn nguyên
*
Từ bờ vực em thoát khỏi bờ vực
Từ hố thẳm em trườn ra khỏi hố thẳm
Bên những khoảnh khắc bất khả
Em kéo căng sự chết về với sự sống
Sau hồi tỉnh của họ
Em một lần tái sinh
*
Ta thấy em nhắm mắt
Và em ngộp thở
Ta thấy em cười
Ta thấy em trẻ con
Ta thấy em khóc như thuở loài người mới bắt đầu được
khóc
Em chắc - chưa bao giờ nhìn thấy em?
*
Em đã cởi cúc - đã múc nhiều gáo ánh sáng
Anh nghe thịt da em thơm
Em trần mà không lõa
Đủ để ta nhận từ em có bao nhiêu nốt son?
Xin em đừng cười
Đừng vội vàng xấu hổ
*
Em đã cởi cúc - đã múc nhiều gáo ánh sáng
Anh cũng đã trần
Nguyện tắm gội cùng em.
HÀNH TRANG EM
Không là Lạc Đà thản nhiên vẽ con đường trên sa mạc
khát cháy
Không là Ngựa hồng tô nên vẻ đẹp của thảo nguyên xanh
Càng không thể - một gã ngựa thồ như ta - ngày ngày
leo dốc
Bỡi vì em, mãi mãi là em
*
Em có khối u trên lưng nhưng không gù
Em có tảng đá đè trên ngực nhưng không nhô lên những
đồi những núi
Em có dòng sông chảy xiết trong bụng
Và đôi chân vẫn trôi xuôi
*
Em hay tìm về ngọn nguồn - nơi có bóng cây yêu thương
- để ngồi nhai ký ức - ở đó em thả lỏng giọt nước mắt
Em hay tìm về ngọn nguồn - tiếp tục cuộc hành trình
của đàn cá Hồi - chấp nhận sản sinh để rồi được chết
Em hay tìm về ngọn nguồn - ở đó có căn phòng ẩm mốc,
nơi em đã nhận những ghẻ lạnh và xót xa - cứ hằn sâu trong tiềm thức
Em hay tìm về ngọn nguồn - ám ảnh một tia chớp - lần
đó em lội qua cuộc chiến tranh, lội qua bến bờ tử sinh tàn khốc
Tàn khốc hơn lửa, mụ mị hơn lửa
Một lưỡi lửa buồn , băng qua đời em, rịu thui hồn em
Em sợ lửa, em căm thù lửa?
Em hay tìm về ngọn nguồn - để nhặt lấy hành trang đã
từng rời rã, em thồ trên lưng
Em không là Lạc đà, khối u Lạc Đà không chứa đựng tình
thương
Em mang chật niềm yêu để kịp hóa giải những đớn đau,
những ưu phiền em đã từng gặp phải...
MỘT CUỘC HẸN TƯỞNG TƯỢNG
Mang đến chùm nho, không mang xác Cáo
Ta một thợ săn nhưng chỉ săn tình
Ta săn nụ cười đầu tiên của em, cái nhìn đầu tiên của
em
Ta săn cái bồn chồn của em, cái hồn nhiên mới lớn của
em
Săn những điều chưa kịp ngủ
Em hồn nhiên hay không hồn nhiên?
Cành phượng tím chớm la đà, nụ anh
đào vừa ửng đỏ
Dalat đón chúng mình mong mỏng sương...
Ta mang chùm nho, ta không mang xác Cáo
Ta mộng uống nụ cười trong trẻo em
CON MẮT THỨC
Không phải con cá dưới nước
Con chim trên trời .
Con chuồn chuồn trước mặt
Càng không phải
Em đang bơi lội trong lòng ta nghe nhột nhột
Em đang bay vào ý nghĩ trong đầu ta nghe sốt sốt
Nỗi nhớ đập cánh dịu dàng
Không bước ra được bên ngoài
Em là viên ngọc
Em là hòn cuội
Em không dễ nhặt lấy và bỏ vào chiếc hộp
Ta yêu em chỉ có ta nhìn thấy và em nhận thấy
Hình như tình yêu có con mắt để thức
& không bao giờ biết ngủ…
Lê Văn Hiếu
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét