Anh cho tôi biết,
thời Đệ nhất Cộng hòa, chính phủ bắt buộc người Hoa phải lấy tên thật trên các
loại giấy tờ bằng cách phiên âm; nên khi đi học, anh làm khai sinh phải để tên
Lâm Tẻn Cuôi. Và khi làm thơ, anh lấy tên thật, nên vẫn là Lâm Tẻn Cuôi, cái
tên mà người Hoa chỉ dùng để gọi nhau.
Thôi thì dù lấy tên nào cũng là anh, một người mê thơ và làm thơ bằng trái tim
cháy bỏng của mình. Thơ anh viết thật nhẹ nhàng mà cuồn cuộn sức sống và dạt dào
những lượn sóng tình yêu. Tình yêu của anh chân thành, nhân hậu và bao la tưởng
như vô bờ. Trong thế giới mênh mông đó, anh vẫn đi trong hạnh phúc và bất hạnh
với một tâm hồn nhạy cảm, vượt lên số phận, biết yêu thương và gởi cho đời
những cánh hoa hương sắc của lòng mình.
Quên cuộc đời mình còn có những niềm riêng
Đời vẫn đẹp dù ngụp lặn mãi giữa dối gian
lừa lọc
Giờ khai bút ru hồn đêm trằn trọc
Hãy cố quên buồn khi trước mặt mình đầy
những nụ hoa!
(Giao thừa)
Càng đi vào thơ Lâm Tẻn Cuôi tôi càng thú vị với khu vườn tình yêu nhiều màu
sắc và đậm đà hoa trái của anh. Ở đó, thuở học trò là những ngày vui mà anh
mang theo suốt hành trình thơ của mình. Đó là thời đẹp nhất của đời người với
những kỉ niệm khó phai mờ; với tình bạn chân thực, hồn nhiên không phải thời
nào cũng có được; với tình yêu đầu đời sáng trong đầy thơ mộng và luyến tiếc.
Thời gian thôi hãy ngừng trôi
Cho ta sống mãi ngày vui học trò!
(Bâng khuâng cuối cấp)
Ai cũng có ước vọng như anh, nhưng thời gian vốn vô tình và lạnh lùng, cứ thong
thả trôi đi chầm chậm nhưng khi ta chợt ngoái lại tưởng như mới vừa chớp mắt là
đã vụt qua một đời người. May mắn cho Lâm Tẻn Cuôi, dù tuổi học trò đã xa,
nhưng những vần thơ vẫn còn ở lại, là những trang ký ức trữ tình và lãng mạn
đọng mãi trong hồn anh và làm xao động lòng người…
Qua ngõ nhà em bước vội
Sợ thêm bối rối tơ lòng
Ai chiều thả tóc bên song
Mênh mang một hồn áo trắng…
(Bối rối)
Đã đi qua và biết rằng không thể nào trở lại, nhà thơ vẫn bồi hồi khi đứng
trông mái trường dưới tàn phượng đỏ và bất chợt nhớ về một hình bóng dịu dàng,
một tà áo trắng thướt tha hay một mái tóc buông lơi của thuở nào.
Còn đâu những buổi tan trường cũ
Tinh nghịch em đùa thả tóc vui
Hụt hơi tôi đuổi theo làn gió
Bắt gặp giòn tan một tiếng cười…
(Về ngang chốn cũ)
Tiếng cười của muôn xưa như vẫn còn quanh quẩn trong hồn nhau, để
câu thơ trở thành tiếng lòng hoài niệm, trong đó một chút luyến tiếc, một chút
nhớ nhung, một chút thực và một chút mơ… được Lâm Tẻn Cuôi diễn đạt tài tình
qua những vần lục bát nhẹ nhàng mà “tím” cả lòng ai.
Bây giờ ai viết tình thư
Bằng màu mực tím như xưa chúng mình?
Bây giờ nắng đã lên thềm
Con đi trường học và anh... trường đời!
Bây giờ ai hái mồng tơi
Để chiều mong đợi tím lời yêu thương...
(Bây giờ)
Như bao chàng trai trẻ khác lớn lên bên đèn sách, tuổi hoa niên của Lâm Tẻn
Cuôi cũng hé nở những nụ hồng tình yêu. Khi trái tim tinh khôi thổn thức trước
một bóng hình, cũng là lúc những vần thơ ru anh vào mộng.
Tóc mây hay áo em bay
Thì anh cũng gói cầm tay mơ màng
Xin em một thoáng bâng khuâng
Xin em một chút hương thầm gió mây!
(Áo bay)
Xin em và chỉ xin một thoáng hoặc một chút thôi, tình cảm của anh khiêm tốn và
lặng thầm dù tình yêu trong hồn anh có là bão nổi, người ơi có hiểu chăng ai
kia vẫn một mình đi trong thương nhớ…
Cho người lẻ bước chiều hôm
Lang thang gió buồn song cửa
(Bối rối)
Ừ thì, trăng cũng xế rồi
Tôi về cô quạnh mình tôi… tôi về…
(Tình buồn)
Anh vẫn đợi chờ, dù chẳng biết người có đến hay không. Anh cứ đợi chờ, dù đứng
giữa đôi bờ thực mộng mong manh… Vẫn là ngôn ngữ cũ nhưng Lâm Tẻn Cuôi có cách
diễn đạt mới làm cho những vần thơ hàm xúc và truyền cảm hơn, sự liên tưởng và
tương phản khiến câu thơ thêm thi lực và ấn tượng.
Chờ em “nếu có thể”
Và “không thể” thì sao
Giữa đôi bờ hư thực
Em cúi xuống phương nào?
(Chờ em cà phê nhớ)
Người chờ đợi thường trông về một hướng, còn Lâm Tẻn Cuôi thì băn khoăn đứng
giữa ngã ba lòng, lại chính là lòng mình. Anh chờ mà chẳng biết có nên không.
Anh hi vọng nhưng không hiểu đó có phải là cứu cánh. Anh sẽ có niềm hạnh phúc
vô biên hoặc nỗi đau vô bờ. Khi yêu, anh cũng chẳng dám tin, chỉ xin người…
Xích gần chút nữa đi em
Dẫu còn khoảng cách cũng thêm ấm lòng
…Thôi em khoác tạm áo nhàu
Dẫu hơi có nhạt dẫu màu có phai
Cũng là chút đó chút đây
Cố mà ủ thoáng hương say một lần!
(Gởi hương cho gió)
Đó là những vần thơ mượt mà thật dễ thương trong khu vườn tình Lâm Tẻn Cuôi.
Nơi ấy có những loài hoa biết nói cùng anh, biết tâm sự với anh bằng những làn
hương.
Hương thầm hoa đẫm hơi sương
Lạnh vai em nơi cuối đường
Hoa xinh giữa tầm nụ hái
Tôi buồn muộn nỗi chờ mong…
(Hoa hoàng lan)
Hương thơm ngát có dịu trời nắng đổ
Khi một lần ta bỗng nhớ về nhau?
(Hoa thiên lý)
Tôi đi tìm làn hương trong góc khuất và lạc vào khu vườn mênh mông, thơ mộng
của anh. Cứ ngỡ tình yêu anh bồng bềnh như sương trắng ban mai, bàng bạc như
ánh trăng đêm huyền diệu; nhưng càng đi tôi càng ngỡ ngàng thú vị, càng bất ngờ
xao động khi nhận ra tình yêu của anh còn là sự khát vọng cháy bỏng của trái
tim, là sự cuồng nhiệt của mắt bão mặt trời.
Chỉ thấy em cháy bừng cơn khát vọng
Chỉ thấy em ray rứt một làn môi!
…Hãy tưởng tượng khi môi vừa chạm má
Ta rùng mình trong bản ngã vô biên
(Tôi chỉ ước được hôn vào đôi mắt
Để uống ngàn biển mặn một đời em)
Và nếu lỡ môi kề môi sao nhỉ,
Có bao giờ ta mút lưỡi vào tim!
(Nụ hôn mơ)
Nhưng rồi tôi cũng tìm ra làn hương của anh, dù nó nằm ở một góc nhỏ nào của
cuối khu vườn hay tận đáy buồng tim. Bởi từ sự giao thoa và đắm say của tâm
hồn, sự bay bổng và nhiệm mầu của tình yêu, sự rung cảm và lan truyền của những
vần thơ đã đưa làn hương ấy bay xa.
Khi cuộc đời gắn liền với những vòng xe, anh còn có một người để yêu thương, để
nương tựa, đó là cái đẹp của tình yêu cao cả, thủy chung. Một tiếng gọi nhau
thống thiết cõi lòng, nhưng Lâm Tẻn Cuôi gọi người bằng cả trái tim, bằng cả
cuộc đời và bằng những vần thơ day dứt khôn nguôi...
Nguyệt ơi, này Nguyệt ơi,
Em đừng ươm hồn dỗi
Trái tim anh mệt mỏi
Trái tim anh tội tình...
Nguyệt trong anh lòng lành
Níu giùm anh cuối dốc
Để xe anh đừng trượt
Vào bậc thềm không em!
(Vời vợi mưa tháng tám)
Đi cùng số phận để có một tình yêu cao quí. Hi sinh cho người để được một tình
yêu thủy chung. Mở rộng tâm hồn để gởi cho đời những vần thơ chín mộng. Lâm Tẻn
Cuôi dành lại gì cho mình? Anh chấp nhận người ở phía sau, dù vòng lăn định
mệnh đẩy lên hay trượt xuống, anh vẫn yên lòng không ngoái lại, vì biết rằng
làn hương đó dẫu tiềm tàng trong góc khuất vẫn đi cùng anh suốt cuộc đời.
Cho anh nghĩ còn em tay nắm tựa
Để khi cần anh sẽ hướng về em!
Thôi em hãy từ phía sau đẩy tới
Anh nhìn lên dẫu khuất mặt ru buồn
Nhưng vòng lăn xe lên hay xuống dốc
Sẽ an lòng em mãi ở sau lưng.
(Nguyệt)
Tôi miệt mài đi tìm làn hương vĩnh cửu của Lâm Tẻn Cuôi từ những cảm xúc sâu
thẳm của hồn anh. Và rồi, những vần thơ lung linh hương sắc, mang mang thi vị
của tình yêu đã đưa tôi song hành cùng anh qua một cõi trời đầy yêu thương, ấm
áp.
Tôi bàng hoàng nhận ra một làn hương rực rỡ từ bóng trăng của lòng anh và nó
bàng bạc khắp thế gian này.
TRỊNH BỬU HOÀI (tác giả giữ bản quyền)
______________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét